/TRANSFIC/ [MARVEL] TRẠI CẢI TẠO ÁC NHÂN CỦA PETER PARKER - CHAP 14: ĐỘI AVENGERS
Chap 1 - 13: https://www.facebook.com/notes/its-all-about-your-otps/m%E1%BB%A5c-l%E1%BB%A5c-transfic-tr%E1%BA%A1i-c%E1%BA%A3i-t%E1%BA%A1o-%C3%A1c-nh%C3%A2n-c%E1%BB%A7a-peter-parker/619058428650279/
___
“Ba đã dặn con chừng nào sửa chữa xong xuôi thì hẵng ghé qua mà. Đưa ba cái tua-vít đi,” Tony quay ghế sang để lấy chiếc tua-vít Peter đưa cho. Ba nhìn nụ cười ra ý xin lỗi của thằng nhỏ, rồi chầm chậm đưa tay lên vuốt mặt, vô tình để lại một vệt dầu nhớt trên sống mũi.
Ba Tony nhìn thật mệt mỏi.
Chẳng còn từ nào khác để diễn tả bọng mắt thâm quầng và đôi vai oằn xuống của ba cả.
“Con muốn phụ một chút thôi mà,” Nó trả lời, nhích gần tới món đồ đang sửa chữa.
“Ba xin lỗi, Pete. Dạo này ba không ổn lắm,” Ba Tony nói, và cái cách ba đánh mắt đầy mong mỏi về phía tủ rượu làm lòng Peter nhói lên lo lắng. “Chỉ là, ba sợ mình không thể tiếp tục công việc này nữa. Có lẽ đến lúc phải nghỉ thôi. Ba già quá rồi, không còn hơi sức đâu cho mấy trò này hoài.”
Ba lại thở dài, và Peter tự nhiên thấy giận Ultron hết sức giận.
Thay vào đó nó chỉ nói đơn giản, “Ba vẫn còn có con mà.” Ba mỉm cười được một chút, vỗ vỗ cánh tay Peter.
“Ừ cảm ơn con.”
“Tí nữa thì quên, con có đem bánh muffin hạt sô-cô-la nè. Ăn không?” Peter đột ngột đổi chủ đề, lờ đi cảm giác tội lỗi vì đã nẫng hết mẻ bánh sáng ở nông trại.
“Đúng là con ngoan,” ba vỗ vai nó rồi mở hộp ra, lấy một cái bánh muffin và cắn thử. Mắt ba mở to, “Woa, bánh này con tự nướng à? Không ngờ luôn đó.”
“À thật ra thì-”
“Có ai nhắc tới ‘bánh’ phải hông?” Một cái đầu tóc nâu thò ra khỏi ống thông gió. Tiếp theo là một mũi tên màu hường lắp trên cung nhựa vàng chóe được nhắm về hướng hộp muffin, và vài giây sau cậu Clint đã câu lên một cái bánh cùng với tiếng cười khanh khách.
“Chời mẹ Pete con ơi. Mày đi mở chương trình nấu ăn là hốt bạc, cục cưng này hơi bị xức sắc luôn á!” Cậu liến thoắng trong lúc nhảy xuống bàn, suýt chút nữa thì đáp ngay lên dãy ống nghiệm. Cậu lẹ người né cái cờ-lê ba Tony ném vào đầu, rồi ngồi xuống kế bên thằng nhóc, cặp lông mày ngọ nguậy như hai con sâu róm. “Thằng cháu yêu của cậu dạo này sao rồi?”
“Cậu cháu cái gì ở đây, anh không có ruột rà gì với tôi lẫn thằng Peter nha Hawkeye.”
“Giờ nó là cháu tôi. Chiếc bánh muffin này đã cho nó một chỗ đứng trong dòng họ Barton rồi. Thằng nhỏ sẽ đi vào lịch sử với cái tên ‘Peter Barton, Ông Hoàng Bánh Muffin-”
“Hình như ai vừa nói ‘bánh muffin’ à?” Captain America tỉnh bơ bước vào xưởng qua lỗ hổng toang hoác trên tường. Chú mỉm cười khi nhìn thấy Peter. Theo sát gót chú là dì Natasha. Thor thì khăng khăng đi đường cửa ra vào cho lịch sự, nhưng thế nào đó mà giật bung luôn cả hai cánh cửa. Ba Tony thở hắt một hơi, nhìn ngài ta rón ra rón rén dựa khung kính tan tành vào cái bàn gần đó, sau đó hớn hở nhào tới chỗ bánh. Peter để dành hai cái cho dì Pepper với dượng Bruce, rồi leo lên một cái bàn mà ngồi.
“Con có mang bánh mì chuối nữa,” nó thông báo, và lật đật bịt tai lại.
__
Rốt cuộc Peter ở lại lâu hơn dự tính, tận hưởng một ngày có phòng tắm riêng đầy đủ tiện nghi cùng với chăn êm nệm ấm. Lúc thức dậy thằng bé đã chảy dãi ướt hết nửa cái gối; nó quẹt miệng, vươn vai ngồi dậy.
“JARVIS, ba Tony đâu rồi?” Nó buột miệng hỏi theo quán tính và hơi khựng lại khi một giọng nữ vang lên đáp lời nó. Thằng nhỏ ngượng nghịu cảm ơn rồi lật đật đi ra.
Nó tìm thấy ba Tony đang ngắm cảnh trên sân thượng, hoàng hôn ở New York dát lên những tòa cao ốc kính xung quanh một màu cam rực lửa như dung nham nóng chảy.
“Chắc con nói chuyện với Friday rồi hả?”
Peter gãi gãi mũi, “Dạ, hình như vậy.”
“Một hệ thống AI không tồi,” ba Tony nói.
Nhưng Friday không phải JARVIS, Peter thầm nghĩ, không ai có thể thay thế JARVIS cả. JARVIS đã bầu bạn với ba từ khi còn trẻ, là minh chứng cho hằng năm trời làm việc không biết mệt mỏi của ba. Nói cho đơn giản, thì JARVIS chính là gia đình.
“Con cũng nhớ JARVIS nữa, Ba à.” Peter nói, khẽ dựa người vào vai ông. Nó hiếm khi nào thốt lên từ “Ba” với sự nghiêm túc và trìu mến như thế. Ba Tony không nói gì, nhưng nó có thể cảm thấy chút áp lực trên vai ông dường như vừa được dỡ bỏ. Đến một ngày nào đó, ba nó sẽ ổn thôi, thằng nhỏ nghĩ bụng.
__
Chiều hôm đó dì Pepper về, thấy Peter ghé thăm thì mừng lắm. Dì ôm chầm lấy nó, khiến Thor cũng đòi ôm theo. Sau đó loạn xà ngầu một hồi thì Peter đã ôm hết mọi cư dân trong Tháp Avengers, bao gồm cả Dum-E, sau khi con này đâm sầm vào người nó muốn bể phổi và quơ quào đầy phấn khích, tí nữa thì đập cả vào mũi Peter.
Pizza và nước ngọt được bày ra phòng khách coi như bữa tối, ai nấy nằm ngồi thoải mái trên cả bàn lẫn ghế. Peter lôi điện thoại ra kiểm tra, thấy Wade đã gửi cho mình gần chục cái tin nhắn. Với một người lớn tồng ngồng hành nghề giết thuê thì gã dùng hơi bị nhiều emoji, nhưng mà thôi kệ, thà theo kiểu công chúa thủy tinh thế này còn đỡ hơn kiểu tội phạm giết người không ghê tay. Nó chọn trả lời vài tin nhắn, bị cuốn vào một cuộc thảo luận nảy lửa về cá nóc với gã đến nỗi quên hết mọi chuyện xung quanh, cho đến khi ba Tony nói gì đó liên quan đến một nhóm cao bồi bịt mặt, mang áo khoác da.
“Lều báo đang cố tìm tên để đặt cho nhóm này mà rặn mãi không ra,” ba vừa nói vừa cười. “Xôn xao bữa giờ trên bản tin với trên Youtube luôn đấy. Có đứa nào quay được cảnh vài “anh hùng” bí ẩn kéo thường dân ra khỏi một nhà hàng
Mexico, nhưng mà hình ảnh mờ lắm.”
Tim Peter bắt đầu nhảy điệu cha cha cha, còn bao tử đang căng lên mãn nguyện của nó đã hóa thành đá từ lúc nào.
“Chắc là mấy anh chị thích hóa trang thôi. Báo lá cải bây giờ đang đói tin mà, đâu thể đăng bài về Avengers miết được,” cậu Clint nhún vai, gác chân lên đùi dì Natasha.
“Ừ, cậu nói đúng chóc,” Peter vờ vịt cười, chân đã nhấp nhổm muốn đi. Nó phịa đại một lý do bâng quơ để xin về, không quên hứa sẽ ăn lễ Tạ ơn cùng mọi người.
__
Peter chạy vào nhà, đóng cửa lại, giũ hết giày vớ ra rồi cứ đứng thế mà thở, mấy đầu ngón chân dụi sâu vào lớp thảm dày.
“Mới thấy ma hay sao vậy nhóc?” Erik đang ngồi trên sofa hỏi.
Wade với Nicolai đang lấy dao nấu ăn để chơi một trò phản xạ nhanh gì đó, sẵn tiện băm nát bàn bếp của thằng nhỏ.
“Mấy người bị đăng lên Youtube rồi kìa. Đệt thật, sao tôi lại không nghĩ tới chứ. Ở cái thành phố New York này dĩ nhiên sẽ có người dừng lại quay phim rồi!” Peter vò đầu bứt tai, ngồi sụp xuống ghế.
“Bình tĩnh đi cưng ơi, không có ai nhận ra- Đ* MÁ!” Wade gào toáng lên làm thằng bé giật nảy mình. Nicolai nhìn con dao cắm phập vào tay của gã lính đánh thuê với vẻ mặt rất chi là thỏa mãn.
“Anh thua rồi, @$%^.” Tiếp theo là một tràng tiếng Nga.
Peter ngó quanh căn phòng, tự nhiên thấy thiếu thiếu gì đó. “Ultron đâu rồi?”
“À, tụi này bỏ nó vô tủ đông rồi. Càm ràm suốt ngày điên cả người, với lại nó làm thằng Bob sợ.” Wade vừa nói vừa rút con dao ra với một tiếng “rột” nghe muốn mửa.
“Rồi, anh giữ con dao đó luôn đi.” Peter vừa nói vừa tới mở cửa tủ lạnh. Chiếc mũ giáp bị nhét giữa hộp thức ăn thừa tối qua và cái bánh kẹp cá ngừ đã nhũn nước, thêm một mẩu xà lách héo queo vắt qua trán. Nhìn mặt Ultron quạu đeo. Peter thở dài, lôi hắn ra.
“Nè, ăn ở sạch sẽ tí đi, để cái đầu móp méo bẩn thỉu này chung với đồ ăn mà coi được hả? Mấy người không bị ngộ độc nhưng mà tôi với Bob sẽ bị.” Nó đặt Ultron lên bàn bếp. “Chịu nói chuyện chưa?”
“Ta thà chết còn hơn,” hắn lì lợm đáp. Peter chớp chớp mắt nhìn hắn một hồi, rồi nhún vai.
“Ờ.”
Trước ánh mắt tò mò của mọi người, thằng nhóc khui một hộp thứ ăn chó, lật ngược cái mũ giáp lại và dốc hết cả hộp vào.
Xong xuôi nó mang cái đầu ra đặt ngoài hiên và huýt sáo đúng giai điệu mà Nicolai hay dùng để gọi bầy chó về ăn.
Khi lũ cẩu rầm rập kéo đến, khuôn mặt của Erik thực sự đã ánh lên vẻ tự hào không giấu giếm.
Lơ đẹp tiếng gào rú phẫn nộ của cái đầu kim loại đang tắm trong nước dãi, Peter hiên ngang đi vào nhà, nhưng lại đâm sầm phải Nicolai. Nó ngước lên, thấy anh lẳng lặng giơ một ngón tay, chỉ ra trảng đất tối mịt mùng.
Mất vài giây nó Peter mới hiểu được ý anh. Rồi hàm nó rớt cái cạch.
“Cái gì?! Tập nữa á? Nhưng-nhưng mà sắp nửa đêm rồi còn gì!!” Thằng nhỏ thất kinh ré lên.
Câu trả lời duy nhất nó nhận được là một cái hôn ướt nhẹp của Wade trên trán, trước khi bọn họ lũ lượt đi vào nhà và khóa trái cửa lại, chỉ còn Nicolai đứng nhìn nó như thúc giục. Peter muốn lăn ra ăn vạ cho đã nư, nhưng suy nghĩ một hồi, nó đành thở dài và lút cút theo anh ra bãi tập.
Mãi đến khi Nicolai quăng Ultron lên ngọn cây và bảo nó chỉ được đi ngủ khi lấy được cái đầu, Peter mới òa khóc.
-Hết chương 14-
Link tổng hợp chapter ở mục ghi chú. Bạn nào cần có thể mở link ghim ở đầu bài viết, xin cảm ơn.
Trans by Fanpage Its All About Your OTPs. Vui lòng không mang đi khi chưa có sự cho phép của chúng tôi. Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả.
Link gốc: https://archiveofourown.org/works/3135464/chapters/6796619
trừ tà 在 It's all about your OTPs Facebook 的精選貼文
/TRANSFIC/ [MARVEL] TRẠI CẢI TẠO ÁC NHÂN CỦA PETER PARKER - CHAP 9: ERIK
Chap 1 - 8: https://www.facebook.com/notes/its-all-about-your-otps/m%E1%BB%A5c-l%E1%BB%A5c-transfic-tr%E1%BA%A1i-c%E1%BA%A3i-t%E1%BA%A1o-%C3%A1c-nh%C3%A2n-c%E1%BB%A7a-peter-parker/619058428650279/
Chap 9: Erik
Peter thức giấc với một cánh tay cơ bắp quen thuộc gác qua bụng và mùi máu nồng gắt trong không khí. Trời vẫn còn tối, nhưng đầu óc nó sực tỉnh gần như ngay tức thì.
“Wade?!”
“Không phải của anh đâu,” giọng nói lười nhác vang lên ngay bên tai nó, bị chiếc gối siêu phồng siêu xốp của Peter chẹn lại nghèn nghẹn. “Ngủ tiếp đi Petey.”
“Ngủ cái gì mà ngủ, anh trây trét khắp giường của tôi rồi.” Peter xô cánh tay ra, với tay bật ngọn đèn đầu giường. Thiệt hại bày ra trước mắt làm nó kêu rên thống thiết. “Cái trò gì vậy Wade? Nhìn anh như đang rớt dâu hay gì á. Gớm chết đi được.”
Thằng nhỏ vừa mắng vừa lấy chân đẩy đẩy cái thân người đang nằm ụp mặt trên giường. Thằng chả chỉ cười the thé, còn cố tình cọ hạ bộ ra khắp chăn gối tinh tươm của nó. Peter thở dài thườn thượt, chạy ra mở cửa sổ để bớt đi mùi máu tanh tưởi, chứ nếu không chiếc giường tội nghiệp lại lãnh thêm một trận ói mửa nữa. Nó sút phải một cái hộp gì đó trên sàn, chửi ầm lên.
“Anh về từ hồi nào? Sao lại chui vô phòng tôi?” Thằng nhỏ bò qua phần giường còn tương đối sạch (nó đang cơn lười mà, được chưa?), vừa xoay trở tìm chỗ dễ chịu vừa ngáp dài. Không phải Peter đã tập làm quen với mấy trò điên khùng hâm dở của Wade đâu, mơ đi nhá, chẳng qua là tại đêm hôm khuya khoắt, nó mệt quá nên không còn hơi sức để giãy nảy lên thôi.
“Vừa về. Thằng Bob ngáy như heo,” Wade trả lời tỉnh rụi như thế đó là một lý do rất ư là hợp lý, xong lại gác tay qua người Peter.
“Bob có bén mảng đến phòng anh nữa đâu. Suýt bị anh giết chết, để coi, đâu chừng năm lần trong lúc ngủ là anh ta ôm mền gối xuống tít đầu hành lang rồi.” Nó nhéo tay Wade, nhưng gã vẫn trơ ra lì lợm.
“Là anh phải không Wade? Đi bép xép tùm lum.” Peter hỏi độp, nhéo tay gã thêm cái nữa. Wade chọt vào xương sườn nó trả đũa, thốn đến mức làm thằng bé nhăn nhó.
“Lỡ miệng nói cho Domino có chút xíu à, ai biết mồm miệng mẻ như cái loa vậy chứ,” Wade phân bua, những ngón tay táy táy nhịp nhịp trên trên hông Peter.
“Ừ, lỡ miệng có chút xíu mà bây giờ người ta tưởng tôi chuyên nhận nuôi sát nhân với tâm thần luôn rồi nè,” Peter chì chiết, vờ như không cảm nhận thấy hơi ấm từ Wade đang thẩm thấu qua da nó. Người gã nóng như lò than, lại thêm sức vóc cao to, cơ bắp thì nảy nở cứng cáp. Peter húng hắng ho. “Anh đã gặp người mới chưa?”
“Dồi,” Wade dài giọng. “Anh mày vừa thò đầu qua cửa sổ phòng chú già Magneto, là ổng lấy kiếm trên lưng anh đâm vào ngực anh luôn, người ta giỡn có chút xíu mà làm căng, đồ già dịch.”
“Vậy là máu này của anh hả?!” Peter khóc thét.
“Ôi giời, máu của ai cũng vậy thôi. Anh đền cho mày hộp Xbox mới rồi còn gì,” gã gạt đi.
“À, cái thùng trên sàn đó hóa ra là nó.” Thằng nhỏ nghĩ ngợi một hồi rồi hỏi, “Phải đồ ăn cắp không?”
Wade chỉ ậm ừ không đáp, tay gã không biết bằng cách nào đã luồn dưới gấu áo Peter, ngón cái xoa từng vòng nhỏ trên da làm nó phân tâm quá chừng chừng. Peter đánh đuổi mấy ngón tay đi, nhưng không khỏi ấn tượng về khả năng sờ soạng trong âm thầm của gã. Thằng nhóc giằng tấm chăn đang bị Wade đè ra, mừng rỡ thấy nó vẫn chưa bị thấm máu nhiều lắm.
“Tôi tha thứ cho anh 45,6%. Lần sau mua cái gì cho tôi thì nhớ đem hóa đơn về đây. Ngủ ngon nhé Wade.” Peter nhắm mắt thiếp đi trong tiếng lèo nhèo than thở của Wade. Lẽ ra nằm kế bên Wade không nên cho nó cảm giác dễ chịu đến thế này, nhưng thằng nhỏ không muốn nghiền ngẫm lâu. Ba cái cảm xúc cảm xiếc này làm nó nhức não quá, để sáng mai rồi tính.
___
Sáng Peter thức dậy, Wade đã biến đâu mất tiêu, còn giường đã khô lại thành một đống màu nâu sẫm giòn rụm phát ói. Thằng nhỏ dụi đôi mắt còn ngái ngủ, loạng choạng đi vào phòng tắm, thầm ghi nhớ trong đầu chiều nay phải lôi đống chăn ga gối nệm ra vườn đốt cho bằng sạch, kể cả với một đứa trùm bê bối như nó thì thế này cũng quá sức chịu đựng rồi.
Bob đang ngồi trên bồn cầu, thấy Peter mở cửa bước vào liền cười toe vẫy tay chào; quần cậu chàng tuột xuống đến mắt cá, phần còn lại được che bằng tờ báo Chủ nhật đang mở đến trang ô chữ. Peter rền rĩ, vừa che mắt lại vừa chui vào buồng tắm, cẩn thận né Bob xa hết mức có thể.
Nhà có bốn phòng tắm, hai cái trên lầu, hai cái dưới tầng trệt, nhưng sáng sớm thì chả có ma nào muốn xuống cầu thang để đi vệ sinh cả. Từ khi có thêm Erik, hai phòng tắm trên lầu chính thức được chia ra: hội OCD khó tánh ưa sạch sẽ (Nicolai, Loki và Erik) dùng chung phòng ở đầu cầu thang, còn đám ở dơ sống lâu (Peter, Bob với Wade) chiếm cứ cái kế bên phòng ngủ của Peter. Sắp xếp như vậy cũng không tệ. Đến nay vẫn chưa có vụ đầu rơi máu chảy nào nghiêm trọng, nhưng bây giờ Wade đã mò về rồi thì Peter thấy hơi lo lo.
Peter tắm xong thì Bob đã đi ra từ khi nào. Thằng nhóc chải lại đầu tóc và bước xuống lầu, thấy anh ta đang xếp hàng chồng bánh pancake chuối lên đĩa, mặt mày tươi tỉnh như hoa, còn Erik, thành viên mới đến, thì ngồi chù ụ một đống, cốc cà phê to tướng ôm khư khư trong lòng. Bob thuộc típ người sáng sớm thức dậy sẽ vươn vai khoan khoái, trong lòng phơi phới tràn đầy năng lượng (chắc cũng là một phần lý do Loki cứ nhăm nhe đòi giết cu cậu), nhưng cả đám còn lại thì phải đến trưa trờ trưa trật mới hết lờ đờ vạ vật.
Peter ngáp một cái muốn sái quai hàm, tự rót cho mình một cốc nước cam rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế đẩu, lơ mơ nhìn Erik hít hà cốc cà phê quý báu. Hắn không đến nỗi xấu tính hay quậy phá như thằng nhỏ nghĩ (dù gì thì ấn tượng ban đầu về Magneto cũng không dễ gì phai nhạt trong óc nó), mỗi tội bắt chuyện với thằng cha này nản bỏ xừ (chiếm hết diễn đàn để càu nhàu cả buổi trời về dị nhân quyền các thứ). Nói chung Erik là dạng khép kín, hay ngó mông lung ra cửa sổ mà trầm tư. Thỉnh thoảng hắn bỏ đi đâu tầm ba tiếng đồng hồ, nhưng lúc nào cũng mò về như một chú mèo thích đi hoang. Những người còn lại không đả động gì đến hắn nhiều. Nicolai thích bắt cặp với Wade mỗi lần đồng áng (theo thói quen), Bob thì xẹt qua xẹt lại quanh nhà, lo nấu nướng, đắm đuối nhìn Wade thở, tán gẫu với Peter và tránh Loki như tránh tà. Không khí kể cũng hơi ngượng nghịu, nhưng chưa có án mạng là hay rồi.
Hai ngày sau khi Magneto dọn đến, Peter quyết định tậu TV. Thằng nhóc ghé Tháp Avengers khiêng về mớ video game chọn lọc của nó, tiện tay rút luôn vài cuốn sách nấu ăn của mẹ Pepper cho Bob. Ngày hôm sau đi sắm đồ, Peter vào tiệm đồ lạc xoong cách Tháp bốn khối nhà, mua vài bộ trò chơi cũ (cờ tỷ phú, cá ngựa, kiểu vậy) và dăm cuốn sách sờn mép trông rất đáng ngờ cho Loki. Trên đường ra về, nhác thấy một bộ cờ vua bằng ngà sáng bóng, các quân cờ chạm khắc tinh xảo được trưng bày bên cửa kính, nó nổi hứng lộn lại lấy luôn. Một phần trong nó tin rằng Giáo sư Xavier sẽ nhiệt liệt tán thành quyết định của nó, dù bộ cờ còn mắc hơn những món đồ kia cộng lại.
Ngôi nhà dần được tân trang lại, đầu tiên là gia cố hàng rào vòng quanh khu đất. Peter suy tính xem có nên nuôi thêm bầy gà bầy vịt không. Tối đó, thằng bé chơi điện tử với Wade và Bob, trong khi Loki chúi mũi vào đống sách, thi thoảng lại ghi chú bằng tuồng chữ loằng ngoằng không ai đọc ra. Peter đồ rằng đó là thứ ngôn ngữ ở thế giới khác, nhưng có khi chữ y xấu quá cũng nên. Bộ cờ ban đầu không được ngó ngàng gì đến, cho tới một ngày Peter xếp bàn cờ trên bàn phòng khách, và sáng hôm sau tìm thấy một mẩu giấy đính kế bên: “Quân Xe để bên ngoài, quân Mã ở bên TRONG.”
Thằng bé cười toe, đút mẩu giấy vào túi, rồi co ngón tay búng quân vua ngã chổng kềnh.
Chiều hôm đó nó cùng Bob ủ phân ngoài đồng, khi quay vào đã thấy Erik và Nicolai ngồi đối diện nhau, bốn con mắt dán lấy bàn cờ, chau mày nhăn trán suy tính. Ván đầu Erik thắng, nhưng đến ván thứ hai thì bị Nicolai chiếu tướng. Cứ như thế thành lệ, ăn tối xong là cả hai lại làm với nhau vài ván cờ mà Wade chê là “nhạt phèo”. Ngay ngày đầu tiên, tên này đã thách Erik chơi trò “Cờ vua - Luật Deadpool”, theo đó người nào thua phải chặt đi một ngón tay. Gã thua liểng xiểng đến khi chỉ còn mỗi ngón cái và ngón giữa mới chịu đầu hàng. Erik xếp mấy ngón tay chiến lợi phẩm thành một hình thù thô thiển, báo hại Peter phải nhảy vào can thiệp khi thấy căng thẳng leo thang.
Đám người này quả thực là mối nguy đối với lớp thảm của Peter, nhưng thằng nhỏ vẫn chưa hối hận bất cứ quyết định nào của mình, tính đến bây giờ.
Peter đặt tô bắp rang kế bên khuỷu tay Bob, cầm chiếc cần điều khiển lên. Nó gác chân lên đùi Wade đầy mãn nguyện và bắt đầu xả đạn vào bầy xác sống.
- Hết chương 9 -
Link tổng hợp chapter ở mục ghi chú. Bạn nào cần có thể mở link ghim ở đầu bài viết, xin cảm ơn.
Trans by Fanpage Its All About Your OTPs. Vui lòng không mang đi khi chưa có sự cho phép của chúng tôi. Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả.
Link gốc: https://archiveofourown.org/works/3135464/chapters/6796619
#Fanfiction #Marvel #PeterParker