Như Đoá Hoa Sương ( Truyện “chắc là” ngắn | Gào )
Phần 11: Số phận một quân cờ.
Hồi nhỏ, tôi rất thích ăn kẹo kéo. Chính là loại kẹo để trong một cái nồi nhôm trên những xe hàng rong rao bên đường. Người bán sẽ cuộn kẹo vào chiếc que bằng tre rồi kéo lên, nhìn vô cùng thú vị. Mẹ hay mắng rằng kẹo kéo quá ngọt, không vệ sinh. Nhưng vì tôi thích nên thi thoảng mẹ vẫn chiều theo ý tôi.
Sau này lớn lên, tôi đã lâu lắm rồi không còn nhìn thấy những xe kẹo kéo tuổi thơ nữa.
Có những điều ta từng rất yêu thích, bằng một cách nào đó sẽ bị thời gian xoá mờ. Thậm chí biến mất. Mọi thứ trên đời, khi còn có thể, hãy tận hưởng.
Tôi từng nghĩ, tình yêu tuổi đôi mươi như những que kẹo kéo tuổi thơ mà tôi từng mê mẩn, chưa chắc đã ngon nhất, tốt nhất. Nhưng là ngọt ngào nhất trong ký ức của mỗi người. Mãi về sau khi nhớ lại, vẫn cảm thấy vị ngọt ở đâu đây.
Người mơ mộng như tôi, tìm thấy tình yêu trong ký ức ngọt ngào như que kẹo.
Nhưng với một số người, tình yêu đã qua, người cũ đã xa, vốn chẳng có gì quan trọng cả.
Như một bàn cờ, chỉ cần giữ lại Vua thì sẽ thắng, đâu quan trọng là Tốt hay Hậu? Tất cả đều sẽ phải hy sinh.
Tốt hay Hậu thì cũng chỉ là vật hy sinh cho Vua. Một quân cờ, xét cho cùng dù khác nhau tên gọi, nhưng cùng chung số phận cả thôi.
___________
Quang đứng đó. Cả bầu trời phía sau lưng cậu ấy dường như đang tối sầm lại. Bóng lưng cô đơn giữa cơn giông kéo tới cùng gió mạnh. Tôi nhìn Quang, có một chút thương cảm, có một chút sững sờ. Một làn gió lạnh thổi bụi bay nhoè mắt tôi. Tôi đưa tay lên dụi mắt. Rồi tiến về phía cậu ấy:
- Trời sắp mưa rồi, còn đứng đây làm gì?!
Quang không đáp lại câu hỏi của tôi. Cậu ấy bỗng kéo tay tôi lại sát bên, rồi gục đầu lên vai tôi:
- Mệt quá! Mượn vai một lát!
Tôi im lặng nhìn ra phía xa chân trời. Cơn mưa ngày hôm nay, chắc là sẽ lớn lắm. Mây đen đang kéo đến cuồn cuộn thế kia mà. Quang hất ra một tiếng thở dài. Tôi hỏi một câu thừa thãi trong vô thức:
- Ổn không?!
Quang gật nhẹ:
- Chị hỏi cho có phải không? Ổn! Rất ổn.
Có đôi lúc đứng trước những rối ren của cuộc đời người khác, bạn không thể im lặng, nhưng cũng chẳng biết phải nói gì. An ủi thì nằm ngoài khả năng. Nhưng động viên lại thừa thãi. Không nói gì đáp lại không gian trống trải, thì cảm thấy ngại ngùng.
Là một người bạn, tôi không muốn Quang cảm thấy giờ đây cậu ấy chỉ có một mình. Thường ngày, cậu ấy luôn đùa giỡn. Nhưng tôi biết, Quang là một người nhạy cảm, có trái tim ấm áp. Ẩn sau vẻ bề ngoài vô lo, chưa trưởng thành, là một trái tim mang nhiều vết xước với những tổn thương từng có. Quang không gần gũi với cả cha lẫn mẹ. Nhưng cậu ấy là con trai duy nhất của chủ tịch. Dù không nói ra, hay có cố gắng tỏ ra thờ ơ với con trai mình như thế nào đi chăng nữa, đối với chủ tịch mà nói, ông ấy đặt vào Quang rất nhiều kỳ vọng. Nếu không phải vì hy vọng vào đứa con này, trong tương lai sẽ thay thế mình ở một thời gian không xa nào đó. Thì có lẽ, ông ấy đã không phải nhọc công tốn sức tức giận rồi lại đi dọn dẹp từng chút một những bãi chiến trường tuổi trẻ bồng bột do con mình gây ra.
Ngày hôm nay, khi công ty gặp phải biến cố này, chủ tịch bị triệu tập liên quan đến rất nhiều rắc rối pháp lý sắp tới. Dù Quang trong công ty vẫn chỉ là một nhân viên nhỏ. Nhưng bỏ qua điều đó, cậu vẫn là con ông ấy… Có lẽ giờ phút này, trong lòng đang rất lo lắng cho cha mình nhưng chẳng thể làm gì?!
Những nhân viên ở bên dưới như chúng tôi, cho dù là ở bộ phận nào, cũng chẳng thể đóng vai trò gì trong những sự kiện như thế này. Chỉ có Ban Quản Trị và phòng pháp chế, cùng phòng truyền thông mới có thể tham gia giải quyết khủng hoảng này mà thôi. Hẳn Mặt Trời đang rất đau đầu với tất cả mọi việc.
- Chị không cần lo quá đâu!
Câu nói của Quang bất ngờ vang lên kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ bâng quơ.
- Lo gì?! Lo thì được gì
Nói vậy nhưng không thể không cảm thấy lo lắng. Đôi khi chúng ta cứ tự dối lòng và nói ra những điều khác xa mình đang nghĩ.
Một vài giọt nước mưa bắt đầu rơi lất phất. Quang đứng dậy, hất mặt về phía tôi:
- Muốn ngồi đây tắm mưa hay đi ra chỗ khác?
“Mưa? Tắm mưa?! Không được. Còn em bé nữa. Tắm mưa ốm thì sao?” Tôi thoáng nghĩ rồi vô thức sờ tay lên bụng mình. Quang sững lại nhìn tôi trong giây lát rồi nhanh chóng kéo tay tôi đứng dậy, vừa lúc mưa đổ xuống như trút. May mắn thay, chúng tôi đã kịp chạy vào mái hiên bên trong.
Quang rút ra một điều thuốc đưa lên miệng, tôi tiện tay rút điều thuốc khỏi cậu ấy, rồi giật lấy bao thuốc trên tay Quang, nhét lại điếu thuốc vào trong.
- Hút ít thôi, không hút nữa.
Quang chau mày nhìn tôi, rồi lại nhìn bao thuốc trong tay tôi. Song, cậu ấy cũng không phàn nàn gì. Chẳng phải tôi muốn giấu giếm việc mình đang mang thai. Chỉ là nói ra lúc này không phải lúc. Trong khi mọi thứ đang xáo trộn ở cuộc đời cậu ấy, tôi không thể hồ hởi báo tin vui của mình.
Gió mạnh, mưa lớn dần. Quang đút hai tay vào túi quần, thở dài.
- Tin bố em mới bị triệu tập vừa lên báo là mấy con giời té ngay. Bớt phiền hẳn!
Tôi cười động viên:
- Trong cái rủi cũng có cái may. Tiện sàng lọc bạn bè, các mối quan hệ cũng tốt còn gì.
Quang cười khẩy:
- Không cần phải đến hôm nay, có chuyện này mới có thể sàng lọc đám rác rưởi ấy. Ngay từ đầu đã là những mối quan hệ đôi bên cùng có lợi rồi.
Tôi nhướn mày:
- Lợi như thế nào? Chỉ thấy em chơi với mấy đứa như vậy rất tốn thời gian. Mà em bớt dùng từ cay nghiệt đi. “Rác rưởi” nghe nó nặng.
Quang rút tay trong túi quần ra đặt lên đầu tôi, rồi vò cho tóc tôi rối tung:
- Chị còn non và xanh lắm.
Tôi nhăn nhó gạt tay cậu ấy xuống, rồi chỉnh lại tóc mình. Quang thờ ơ nói:
- Mấy đứa gái xinh, bất tài vô dụng, hot hot trên mạng, nếu không có tài năng gì, thì tin tức hẹn hò với con người này người kia, chẳng phải có chuyện um sùm cõi mạng sao?
Tôi lại bĩu môi, đáp giọng khinh khỉnh:
- Vậy thì có lợi chỗ nào? Bố em cũng không thích những tin tức kiểu đó còn gì? Chỉ tốt cho tụi nó, chứ tốt gì cho em? Mà nói là đôi bên cùng có lợi. Lãng phí thời gian với những người mà mình biết trước đến với mình vì danh lợi, để làm gì?
Quang cười:
- Để bố mẹ chú ý đến em. Chẳng phải không có lùm xùm trên báo, bố không phải tức giận giải quyết, thì ông ấy có khi đã quên em rồi sao? Bố càng tức giận, mẹ càng hả hê. Mẹ cũng sẽ gọi hỏi han em… Không thì cả năm bà ấy cũng không gọi.
Tôi lặng người trong thoáng chốc. Từng câu nói của một người đàn ông đã hơn hai mươi tuổi, sao lại như đứa trẻ mới mười mấy thế này…. Tôi cảm giác như dù đã lớn lên, nhưng có lẽ Quang vẫn đang sống ở những ngày tháng cha mẹ ly hôn và bỏ mình ở lại. Cái khát khao “được” bố mẹ mình “chú ý”, mới khờ dại và non nớt làm sao.
Dường như nhìn thấy được sự “thương cảm” tràn đầy trong ánh mắt tôi. Quang xua tay:
- Quan trọng hơn là, có lợi ở khoản vui. Chơi với bọn đó cũng vui được trong lúc đó. Có thiệt gì nào? Giờ bố em gặp sự cố, tụi nó nhanh nhẹn lên phủ nhận không quen biết, không hẹn hò gì cả rồi. Đỡ phải cắp theo mấy cái đuôi dù đã chán muốn chết!
Tôi thở dài:
- Thôi, đừng nói về đám gái gú thiển cận của em nữa. Cái kiểu người thấy người khác sẩy chân đã nghĩ rằng người ta chết hẳn ấy… Nói mãi chỉ thấy phí lời. Nhưng mà, lúc nãy, chị thấy chị Như Hoa tới. Chị ấy đến công ty mình lúc này làm gì nhỉ?
Tôi tỏ rõ vẻ băn khoăn. Quang nhìn tôi giây lát rồi buông thõng một câu nhẹ bẫng:
- Đến họp Ban Quản Trị chứ gì nữa.
Tôi mở to mắt, ngạc nhiên nhìn Quang:
- Liên quan gì?
Quang nhún vai:
- Mẹ Cả cũng sẽ đến. Mẹ Cả và chị Như Hoa đều là cổ đông của công ty. Vợ đầu lúc nào cũng có địa vị và danh phận, dù thế nào. Chả bù cho mẹ em và mẹ ba, chuyện kinh doanh, công ty, chưa một lần được bố em cho phép ý kiến. Trong mắt ông ấy chắc chỉ có 2 loại đàn bà: Để yêu và tôn trọng, hoặc để hầu hạ và xem thường.
_______________
Những câu nói của Quang khiến tôi suy nghĩ mông lung nhiều quá. Tôi không rõ cảm giác này là gì? Là có một người phụ nữ rất quan trọng với Mặt Trời, cô ấy sẽ luôn tồn tại trong cuộc đời anh ấy, cho dù có hay không - sự xuất hiện của tôi. Đúng không?
Như Hoa có rất nhiều thứ mà tôi không có, hay chính xác hơn là chưa thể có lúc này. Chị ấy có thể cùng Mặt Trời đồng hành trong những biến cố như hôm nay - điều tôi có muốn cũng chưa đủ khả năng để giúp đỡ. Một người là cổ đông, một người chỉ là phó phòng bé nhỏ. Xét về hoàn cảnh và vị trí, rõ ràng đã chẳng có cửa để so bì.
Khi bạn yêu ai đó, bạn sẽ muốn có mặt trong tất cả hành trình của cuộc đời họ. Cho dù là hạnh phúc hay những lúc khó khăn. Nếu yêu thật lòng, chẳng ai muốn phủi tay, là người đứng ngoài cuộc cả. Có chăng chỉ như đám con gái ham hư vinh trên thế giới ảo mà Quang nói… Đến với nhau vì lợi ích, vội vã rời đi khi lợi ích chẳng còn.
Vốn từ trước đến nay, vị trí của tôi trong lòng Mặt Trời chưa từng rõ ràng. Chỉ từ khi có đứa trẻ này, mọi thứ mới trở nên chân thực một chút. Nhưng tôi có lòng tự trọng của mình, chẳng muốn một ai vớt lấy cuộc đời mình chỉ bởi vì lỡ lầm và thương xót.
Giờ đây, mỗi điều tôi biết về mối quan hệ giữa anh ấy với vợ cũ… Đều mang tới cho tôi cảm giác thật bất an.
“Ta yêu sai hay đúng.
Còn thấy đau là còn thương.”
Câu hát ấy cứ quanh quẩn bên tai tôi suốt nhiều ngày. Tình yêu đâu có đúng- sai. Nó là thứ cảm xúc đắt giá, đến và đi không hề báo trước. Xét cho cùng “còn thương” đâu phải là “còn yêu” đúng không?
Tôi luôn nghĩ Mặt Trời còn thương Như Hoa nhiều lắm. Nhưng có “còn yêu” hay không? Nếu có, thì còn nhiều hay ít? Tôi không dám chắc. Thật khó khăn cho một mối quan hệ mà những người trong cuộc không thể chắc chắn cảm giác của đối phương dành cho mình. Và càng mệt mỏi hơn, khi trong mối quan hệ đó có xuất hiện “người thứ ba” dù chỉ là hình bóng thoáng qua, không rõ nét. Không có quyền ghen tuông vì chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Thật vô lý khi áp đặt sự phẫn nộ lên mối quan hệ chỉ vì cảm giác “thiếu an toàn” của bản thân với một “kẻ thù” không tồn tại.
Có một câu hỏi rất hay được đặt ra cho những cặp đôi yêu nhau, đó là giữa việc ngoại tình thể xác và ngoại tình tư tưởng, bạn thấy việc nào khó có thể tha thứ hơn?! Nhiều người trả lời rằng họ thà biết người mình yêu lên giường với người khác vì sinh lý hay vui chơi qua đường, còn hơn là biết rằng người mình yêu thực lòng yêu đối phương, dù không hề có tình dục, xác thịt.
Tôi không rõ nữa. Ngoại tình là ngoại tình thôi. Vết đứt trên da cũng đau. Mà, vết đứt trong tim còn đau hơn thế.
Như Hoa lúc ấy và sau này sẽ luôn là người phụ nữ mà Mặt Trời không thể từ bỏ, không nhẫn tâm từ bỏ. Còn tôi, tôi ở đâu trong cuộc đời anh ấy? Là một người mới bước vào, liệu có thể nào ở lại mãi mãi được chăng?
___________
Cả ngày hôm ấy, tôi không nhắn tin hay gọi gì cho Mặt Trời. Anh ấy dường như ở trong phòng họp suốt mười mấy tiếng. Tôi không muốn làm phiền. Sau khi ở sân thượng với Quang, tôi trở về cố gắng làm tốt công việc của mình. Đó là tất cả những gì tôi có thể và nên làm lúc này. Không tạo thêm gánh nặng, không trở thành một sự phiền phức nếu như mình đã chẳng thể giúp gì.
Theo những gì Quang nói, thì mọi chuyện sẽ sớm yên ổn thôi. Vì đây không phải là lần đầu tiên có tin tức về việc chủ tịch gây lũng đoạn thị trường và gian lận cổ phiếu. Có điều, tất cả những lần trước đều yên ổn, không có chứng cứ thuyết phục nào. Phòng truyền thông sau đó luôn giải quyết êm đẹp. Tin đồn theo thời gian cũng trở nên nhạt nhẽo và bị vô vàn sự kiện khác lấp đầy.
Tôi thì cảm thấy bất an hơn. Nếu chỉ là tin đồn không bằng chứng, không dễ gì có lệnh triệu tập điều tra. Báo chí chính thống đều lên tin ngay lập tức. Chuyện này chắc chắn đã được sắp xếp, chuẩn bị rất kỹ càng. E rằng phen này lành ít dữ nhiều.
Nếu chủ tịch bị có vấn đề gì với pháp lý thực sự, thì không giống phim ngôn tình rằng Quang sẽ là người thay thế. Không dễ dàng như vậy, ngay cả khi cổ phần có được chuyển qua cậu ấy. Tổng và những công ty con, chi nhánh nước ngoài vẫn sẽ phải hoạt động cho dù tình huống xấu nhất có đến đi chăng nữa. Tất nhiên, ai sẽ ở vị trí thay thế sẽ chẳng đơn giản gì…
Thậm chí những gì chủ tịch gây dựng cũng có nguy cơ mất trắng vào tay người khác. Công ty không thể sụp đổ, nhưng nó sẽ thuộc về ai khi rắn mất đầu, thì chưa rõ. Tất nhiên, điều tôi hy vọng với tư cách là một nhân viên nhỏ bé… là mọi chuyện sẽ ổn. Cho dù… nếu nó không ổn cũng chẳng ảnh hưởng nhiều đến tôi. Nhưng với Mặt Trời, chắc hẳn là một câu chuyện khác…
___________
Gần chín giờ tối, Mặt Trời vẫn chưa ra khỏi phòng họp. Còn Như Hoa, tôi không biết chị ấy đã về từ lúc nào. Có thể chị ấy chỉ đến tham gia cuộc họp chớp nhoáng sau đó rời đi từ lúc tôi và Quang còn đang trò chuyện.
Tôi nhắn tin cho Mặt Trời. Rồi xách túi chuẩn bị tự về. Bỗng tin nhắn trả lời nhanh chóng được gửi tới: “Chờ anh thêm một chút. Sắp xong rồi.”
Tôi lại ngồi lại bàn làm việc và chờ anh ây. Khoảng mười giờ hơn, anh ấy nhắn tin: “Em xuống sảnh trước đi. Anh xong rồi, anh đi lấy xe. Hôm nay cho tài xế về trước vì có con nhỏ, không đợi anh lâu được.”
Tôi lại xách túi, bấm thang máy, đi xuống sảnh để chờ anh. Phía đằng sau có mấy người rời ra từ phòng họp. Mọi người đều có vẻ rất căng thẳng, hoàn toàn chẳng ai để ý tới tôi.
Xe anh vòng qua sảnh trước, tôi vội bước lên mở cửa trước rồi vào xe. Gương mặt anh lộ rõ sự mệt mỏi. Vừa thấy tôi, anh liền nói:
- Xin lỗi babe, em đợi anh lâu lắm phải không? Em ăn tối chưa?!
Tôi gật đầu:
- Em ăn rồi. Anh đói không? Mình đi ăn thêm. Em thấy anh mệt lắm.
Anh nắm lấy tay tôi:
- Tốt lắm! Rất ngoan. Em tự ăn uống thế anh mới yên tâm. Bây giờ anh còn vài việc phải giải quyết, mình đi ăn nhanh một chút, anh đưa em về rồi anh xử lý nốt mấy việc.
Tôi mím môi: “Dạ”
Nhìn anh rất khẩn trương, khiến tôi không thể không thấy vừa lo vừa thương anh được. Chúng tôi ghé một quán ăn đêm nhỏ.
Ngồi ăn, tôi hỏi anh về sự cố hôm nay. Anh không nói gì nhiều. Cũng như Quang, anh chỉ nói tôi: “Sẽ ổn thôi, em đừng lo.”
Nhưng khi tôi nói với anh rằng tôi nhìn thấy Như Hoa đến công ty, thì ánh mắt anh khựng lại vài giây, cử chỉ cũng dường như có chút lạ lùng. Anh chỉ đáp ngắn gọn: “Ừ”
Vì thấy anh không muốn nhắc tới chuyện này, nên tôi không đào sâu khi anh đang mệt mỏi. Bỗng anh nói:
- Em sắp xếp anh gặp bố mẹ em sao rồi? Hôm nào nhớ cho anh biết.
Tôi liền đáp:
- Anh đang bận thế này… Để từ từ cũng được mà.
Anh xua tay:
- Không được. Công việc anh lo được, không để ảnh hưởng. Em cứ sắp xếp ngày đi. Anh cũng muốn đưa em về gặp bố mẹ anh. Việc này quan trong. Còn chuyện khám em bé, anh xin lỗi mai anh không đi cùng em được. Nhưng anh sẽ sắp xếp tài xế đưa em đi.
Vì biết anh đang rất nhiều chuyện phải lo, nên tôi cố gắng không để anh phải bận tâm về mình nhiều quá:
- Anh yên tâm, không sao mà. Em tự lo được. Em có phải là trẻ con nữa đâu. Sắp làm mẹ của trẻ con rồi.
Anh mỉm cười ấm áp nhìn tôi. Nụ cười ấy trong phút giây thoáng qua, tôi cảm giác như chúng tôi sẽ là một gia đình thật đủ đầy và hạnh phúc.
____________
Hôm sau, tôi đi khám thai một mình. Mẹ có ý muốn đi cùng, nhưng tôi từ chối. Bác sĩ sau khi siêu âm, nói rằng tôi có một túi thai nằm trong tử cung khoảng 6 tuần tuổi. Tôi thắc mắc. Bác sĩ nói rằng tuổi thai tính theo siêu âm, không giống cách tôi tính ngày kinh thông thường. Tôi có đôi chút ngạc nhiên vì xem phim hay TV khi người ta đi khám thai đều thấy siêu âm ra em bé tim đập bình bịch. Nhưng vì tuổi thai quá nhỏ, nên em bé của tôi chưa có gì cả. Bác sĩ bảo quay lại sau 2 tuần nữa.
Trên đường về, tôi vẫn cảm thấy thật hạnh phúc. Dù chưa rõ hình hài, nhưng được nhìn thấy mang trong mình là một mầm sống, cảm giác trải nghiệm đầu tiên trong cuộc đời này… ngọt ngào vô cùng. Tôi chụp lại kết quả siêu âm và gửi tin nhắn cho anh.
Anh gửi lại tôi một nụ hôn và trái tim.
Giữa những bộn bề của cuộc sống với quá nhiều nỗi lo toan, thế giới của riêng tôi bỗng dưng chầm chậm lại, ngọt ngào và bình yên đến lạ.
Tôi yêu thiết tha khoảng khắc đó. Khoảng khắc mở ra quãng đời đẹp đẽ mà tôi chưa từng nghĩ tới, hình dung đến trước giờ.
Bạn có thể chưa sẵn sàng để làm mẹ.
Bạn cũng có thể chưa từng nghĩ rằng mình muốn làm mẹ.
Nhưng,
Khi thực sự biết mình đã làm mẹ, bản năng sẽ cho bạn cả mong muốn và cả sự sẵn sàng mà trước đó vốn bạn không hề có.
_________
Chiều hôm đó, tôi ở nhà, vì việc đi khám thai nên tôi đã xin nghỉ cả ngày. Bây giờ biết chính xác là em bé mới sáu tuần tuổi, vậy có nghĩa là còn nhiều thời gian nữa, bụng tôi mới to lên, tôi chưa cần nghỉ việc ở nhà quá sớm.
Bỗng điện thoại tôi reo lên. Một số lạ hiện trên màn hình, không biết là ai? Hay shipper nhỉ? Nhưng tôi có đặt hàng gì đâu?! Tôi liền nghe máy:
- Alo?
Đầu dây bên kia, một giọng nữ lớn tuổi ngập ngừng:
- Cho tôi hỏi, có phải số của cô An Sương không ạ?
Tôi liền trả lời:
- Dạ vâng, đúng rồi ạ. Dạ cho hỏi là ai đó ạ?
Bên kia đáp lại:
- Chào cô, tôi là mẹ Minh.
Tôi nhất thời không kịp phản ứng:
- Dạ Minh nào cơ ạ?
Giọng bên kia trầm đặc:
- Nguyễn Hữu Gia Minh
Tôi giật mình. Là mẹ của Mặt Trời sao? Anh nói sẽ đưa tôi về ra mắt gia đình, sau khi gặp bố mẹ tôi. Nhưng tôi không biết vì sao, mẹ anh, hôm nay, lại gọi cho tôi… đường đột thế này. Hoàn toàn quá bất ngờ.
Tôi lắp bắp:
- Dạ… Dạ cháu chào bác ạ.
Bác gái nhẹ nhàng hỏi:
- Không biết tôi xin phép gặp cô một lát được không?
( Còn nữa )
_________________
Ngoại Truyện 3: Cha của cặp sinh đôi
Như Hoa đến công ty hôm nay vốn không phải để tham gia họp hội đồng quản trị. Vai trò của cô đối với sự kiện này thực chất chẳng có gì quan trọng để phải ra mặt. Nhưng trở trêu thay, bỗng dưng cô lại trở thành kẻ liên quan bất đắc dĩ đến tất cả câu chuyện này, cho dù không muốn.
Cuối cùng thì, hắn cũng không buông tha cô. Hắn không muốn cho quá khứ ngủ yên?! Bởi vốn dĩ hắn vẫn luôn như thế, là một kẻ ích kỷ đến tận cùng.
Vậy vì sao cô đã từng yêu hắn đến thế? Yêu bằng tất cả những gì cô có ở những năm tháng đẹp đẽ nhất của cuộc đời?! Vì sao cô đã từng tin hắn đến thế? Tin tưởng tận đến giây phút cuối cùng cũng không tin rằng hắn sẽ ruồng bỏ mẹ con cô.
Năm ấy, Quân đã có vợ rồi. Không phải là Như Hoa không biết, chỉ bởi cô thiếu nữ đơn thuần năm ấy không cưỡng lại được miệng lưỡi của người đàn ông hào hoa từng trải trước mặt mình. Hắn tâm sự với cô rằng hôn nhân của hắn là một sự sai lầm. Bằng chứng là hai người bọn họ đã ly thân nhiều năm nên không có con. Hắn và vợ đang hoàn tất thủ tục ly dị. Chỉ là hoàn tất thôi, chứ thực ra lâu rồi đã sống riêng.
Hắn ân cần chu đáo, hắn ngọt ngào, hào phóng, ấm áp và chân tình… Mọi thứ trước mắt Như Hoa lúc ấy rõ ràng là tình yêu, rõ ràng rất đẹp.
Cho tới ngày cô mang thai, vui mừng báo tin cho hắn, khác với những gì cô chờ mong… Thì hắn lạnh lùng buông câu:
- Anh đưa em đi phá. Vợ anh cũng đang mang thai rồi. Anh không thể bỏ vợ được.
Cô tưởng mình nghe nhầm. Nhưng không, hoá ra bao lâu nay cô đã chung chồng với người khác. Thứ cô gái trẻ non nớt năm đó nghĩ là tình yêu hoá ra chỉ là thứ na ná tình yêu nhưng chẳng phải.
Bởi vốn ngay từ đầu, hắn chưa từng thật lòng yêu cô. Sau này cô mới biết, hắn cũng chưa từng có ý định bỏ vợ.
Bức tranh mà cô thấy chỉ là một phần giả dối được che đậy kỹ càng bởi những mảng màu rực rỡ.
Hắn nói cô phiền nhiễu. Nếu cô yêu hắn sao lại muốn phá huỷ cuộc đời hắn? Một điều tra viên đang thăng tiến sẽ ra sao nếu có quan hệ ngoài luồng với một sinh viên trẻ tuổi?! Nhất là khi vợ anh ta đang mang thai?
Cô muốn huỷ hoại hình ảnh và tương lai của hắn sao? Hắn sắp lên chức, hắn có gia đình hạnh phúc, vợ đảm đang, lại đang mang thai.
- Cô cho tôi lý do để bỏ mọi thứ vì cô đi?! Nghĩ xem?! Có lý do gì không?! Tôi yêu vợ tôi! Được chưa?!
Không, hắn nói dối. Người đàn ông như hắn, chẳng thể yêu ai trên cuộc đời này, ngoài chính bản thân mình.
Nếu Minh không đến và mang cô đi, che chở cho những năm tháng côi cút của mẹ con cô… Thì có lẽ nỗi đau năm ấy đã chôn vùi cả ba mẹ con cô rồi.
Khi cô mang thai, cô đã nhìn thấy hắn đưa vợ đi khám, tay trong tay rất ngọt ngào… Cảnh tượng ấy cuộc đời này không tài nào cô quên được.
Hắn không nhận con, cũng ruồng bỏ cô.
Vậy mà cách đây hai năm, khi hắn được chuẩn đoán có khối u. Hắn đã vội vã tìm đến hai đứa trẻ để đòi quyền lợi làm cha.
Nhưng nực cười thay, không phải bởi hắn sợ sẽ chết mà vẫn chưa đoàn tụ với con. Hắn chỉ là muốn hai đứa trẻ có cùng huyết thống có thể đi xét nghiệm, để chẳng may nếu cần… hiến gì thì có thêm sự lựa chọn.
Tất nhiên, dù hắn có chết, cô cũng sẽ không đồng ý. Huống chi, hắn còn nhơn nhơn tự đắc thế kia. Con ruột của mình mà mảy may không chút lo lắng bao năm. Giờ xuất hiện lại mong con thành bùa hộ mệnh cứu sống tấm thân mục rữa của mình? Trên đời này, quả thực, có tồn tại người cha như thế sao?!
Hắn liên tục uy hiếp cô. Nhưng… Như Hoa không muốn Minh phải bận tâm chuyện này. Cô biết, một kẻ xấu xa rất đáng sợ khi hắn ở vị trí quá cao. Sau bao nhiêu năm, hắn đã không còn là một điều tra viên đơn thuần nữa. Giờ đây, hắn đã là người đứng đầu tổ điều tra án kinh tế. Một kẻ như hắn đã dùng bao nhiêu thủ đoạn để ngồi lên chiếc ghế đó? Liệu có buông tha ai bao giờ?!
Để hắn không làm phiền đến Minh, để hắn không thể cướp các con cô đi… Điều duy nhất Như Hoa có thể làm, là cùng các con đi thật xa khỏi tầm mà hắn có thể với tay ảnh hưởng tới.
Đã hai năm rồi, sao hắn chưa bị khối u giết chết? Mà vẫn khoẻ mạnh để ở đây làm rối loạn tất cả mọi thứ thế này?
Như Hoa không tin là vô tình mà hắn lại là người đứng đầu chỉ đạo điều tra chủ tịch. Không thể tình cờ như thế được… Ai là người đã đứng sau tất cả chuyện này?!
Một kẻ muốn cái gì là phải có bằng được và sẵn sàng dẫm tất cả những ai cản trở dưới chân mình. Hắn - chắc chắn không phải là người.
Sai lầm của cô, chính là đã từng yêu thương thật lòng - một con quỷ để cả quãng đời sau này chỉ toàn là hối hận dằn vặt tâm can…
Nếu biết rằng tình yêu mà ta đã từng có phải trả giá đắt đến vậy, liệu rằng có ai tình nguyện vẫn sẽ can tâm?
__________
*LTG:
- Xin lỗi vì để các bạn đợi lâu. Chắc phải gần 1 tháng nhỉ? Nhưng vì mình bận việc gia đình quá. Mong mọi người thông cảm.
- Khoảng cách giữa các phần đã khá xa. Vui lòng đọc lại 10 phần trước, để nhập lại vào mạch truyện và hành trình của An Sương nhé!
- Cám ơn vì đã yêu mến và chờ đợi tác phẩm của mình.
同時也有53部Youtube影片,追蹤數超過39萬的網紅cooking and eat,也在其Youtube影片中提到,CÁ CHÉP VÀNG UM LÁ CÁCH CỦ NGHỆ | ẨM THỰC ĐỒNG QUÊ DÂN DÃ #utlucbinh Chào các bạn, mình là Út Lục Bình, chúc các bạn có những phút thư giản vui vẻ. ??...
ra um 在 Phạm Dương Ngọc Vlog Facebook 的最佳解答
Họa sĩ và ma nữ
(Chép tạm nội dung. Rảnh sẽ viết lại kỹ thành truyện ngắn)
Mạc Đường là họa sĩ nổi tiếng Hà Thành. Sinh ra nơi phồn hoa đô hội, nhưng anh lại thích sáng tác về làng quê thôn dã, nên cứ rảnh việc nhà nước là anh rời thủ đô.
Mạc Đường có đôi mắt đa tình, ướt át. Anh là tuýp người hấp dẫn phụ nữ. Lúc nào cũng có vài bóng hồng vây quanh.
Mùa thu tiết trời khô ráo, se lạnh. Mạc Đường mang theo giá vẽ tìm đến ngôi đền cổ bỏ hoang ở ngoài đê sông Hồng, mạn huyện Gia Lâm. Đất bãi hoang vắng, dân cư thưa thớt, cây cối um tùm, cảnh vật liêu trai. Đền miếu ngoài bãi rất nhiều. Một xác chết trôi sông Hông dạt vào bờ, được người dân vớt lên, cũng lập miếu thờ cúng. Xác chết trôi được cúng bái nhiều trăm năm, bỗng biến thành thánh cô, thánh cậu.
Chỗ ấy trước là bến đò. Nhưng khi có cây cầu bắc qua sông Hồng, nên bến đò bỏ hoang, quạnh quẽ. Xưa, trong lúc chờ đò, người ta thường vào ngôi miếu, dưới gốc đa tranh thủ cầu khấn. Không còn bến đò nữa, ông từ chết, thì miếu bỏ hoang, đổ nát.
Mạc Đường ngồi vẽ bến đò hoang vắng. Vẽ xong, lại xé. Anh lại vẽ ngôi miếu cổ. Chẳng hiểu sao, cầm cọ, mà mắt cứ ríu lại. Người ta bảo, khi có hồn ma lẩn quất bên cạnh, thì hay buồn ngủ. Vẽ mãi rồi cũng xong bức tranh. Mạc Đường chợt rùng mình, khi trên toan hiện rõ mồn một người con gái đẹp. Nàng nhìn Mạc Đường bằng ánh mắt âu yếm, quyến rũ. Mạc Đường dụi mắt, nhìn lại, thì không thấy nàng đâu nữa. Thay vào đó, trên toan hiện lên ngôi miếu đẹp vừa mới dựng xong. Nhưng lạ thay, ngôi miếu nhuộm máu đỏ. Mạc Đường biết rằng bị hoa mắt, nên lấy chai rượu trong túi dốc một ngụm to. Nhìn lại, thì không thấy gì nữa. Mạc Đường cuốn bức tranh, gấp giá vẽ về thẳng.
Cưỡi chiếc xe máy to tổ chảng lên triền đê, nghĩ thế nào không về nữa, mà tạt vào một nhà nghỉ ngay ven đê, giữa một chỏm làng heo hút. Trời về chiều, hoàn hôn phủ bóng sông Hồng. Mạc Đường muốn ngủ lại bên bờ sông, tối đi trên đê, lấy cảm hứng để hôm sau sáng tác.
Ngôi nhà nghỉ là một biệt thự xây theo kiểu cổ. Chủ nhà sống ở tầng 1. Tầng 2 và 3 cho khách thuê nghỉ. Tuy nhiên, chẳng có ai thuê ngoài Mạc Đường. Cạnh biệt thự là bụi tre rậm. Gió thổi từng cơn khiến thân tre vặn răng rắc.
Ăn uống qua loa, thấy mệt, nên lên giường ngủ. Trằn trọc mãi, đến 12 giờ đêm mà không sao ngủ được. Người thì mệt, mắt thì mỏi, mà cứ chong chong. Tầm hơn 12 giờ, Mạc Đường nghe rõ tiếng “kịch, kịch, kịch…” ở cánh cửa chính. Cứ sau mỗi tiếng kịch, thì gió ở ngoài lại ùa vào mang theo hơi lạnh. Điện đã tắt hết, ánh mắt đã quen với bóng tối, ánh trăng đầu tháng mới hé khỏi chân trời, chiếu ánh sáng nhợt nhạt vào phòng. Mạc Đường nghĩ ông chủ lên gọi cửa. Nhưng qua khe cửa, chỉ thấy ánh sáng mờ mờ từ ngoài sảnh hắt vào, không thấy có bất kỳ bóng người nào cả. Cánh cửa của căn phòng đã được anh chốt, lại cài dây xích. Khi đã chốt bằng dây xích, thì dù ai mở cửa phòng, cũng chỉ hé được vài phân, chứ không thể bật ra được.
Mạc Đường chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh lạ lùng như thế, đôi chân mất hết cảm giác, không điều khiển được nữa, nặng trịch. Khi hai chân đột nhiên cứng lại, anh hãi quá, liền gắng sức nhúc nhích, vận động. Anh gồng người quay ngược lại, mặt hướng về phía cửa sổ có bụi tre. Vừa nhìn về cửa sổ, Mạc Đường rùng mình lạnh buốt toàn thân. Trên ô kính bên phải là khuôn mặt đàn ông. Ô kính bên trái là khuôn mặt người con gái. Nhìn kỹ lại, thì chính là hình ảnh người con gái hiện trên bức tranh anh vẽ hồi chiều. Ánh trăng mờ ảo, nhưng hai gương mặt đó hiện lên cực kỳ rõ nét. Nàng nhìn Mạc Đường với ánh mắt buồn thảm.
Đang lạnh cứng cả người, thì bỗng gió thổi ào ào, khiến cánh cửa giật mạnh. Hai khuôn mặt trên ô cửa biến mất. Từ khe cửa hẹp có ánh trăng nhờ nhờ xuyên qua. Một con ma nữ xuất hiện trước mặt Mạc Đường. Anh hoảng hốt, nhưng rồi trấn tĩnh, dụi mắt nhìn người đàn bà trước mặt anh. Đó thực sự là một con ma. Nhìn kỹ thì nó vừa là người, lại không phải là người. Mạc Đường quan sát rõ ràng, thấy nó nhảy từ ngoài vào qua cửa chính. Nó múa may quay cuồng, lướt đi lướt lại như một luồng gió khiến toàn bộ cơ thể anh lạnh cứng. Nó mặc quần áo kiểu tứ thân thời phong kiến. Màu da đen nhẻm, thân thể gầy đét, xấu xí. Nó cứ nhảy múa lung tung, chả ra bài bản gì. Chốc lát lại sà đến, chạm vào người anh. Anh cảm nhận những cái chạm qua da thịt rất thật, như người thật, không phải ảo giác, không phải mơ màng. Cảm giác đó rùng rợn và khiếp đảm đến nỗi anh không thể nào quên. Con ma nữ cứ luôn miệng: “Đi với em! Đi với em!”.
Mặc dù đã cứng cả hàm, song Mạc Đường ráng sức bình sinh hét lên: “Ma!”. Hét được ra tiếng, thì cơ thể cử động được. Mạc Đường vùng dậy bật công tắc đầu giường. Điện sáng choang, thì chẳng nhìn thấy gì nữa. Cuốn đồ đạc, Mạc Đường trả phòng, nổ máy chạy thẳng về Hà Nội lúc nửa đêm về sáng.
Kể từ hôm gặp ma, Mạc Đường cảm thấy trong người có sự xáo trộn, tâm lý bất an, đầu óc nặng nề. Những lúc ngồi một mình, anh cảm thấy như có làn gió lạnh xâm nhập cơ thể. Mạc Đường không muốn làm việc nữa, mà muốn đi chơi. Anh muốn lên Sapa nghỉ ngơi vài hôm, ngắm cảnh mùa thu trong lành Tây Bắc.
Hôm đó là buổi trưa, họa sĩ Mạc Đường ra ga Hàng Cỏ đặt vé. Hết vé giường nằm, chỉ còn vé ngồi, Mạc Đường tỏ ra bực bội, rồi lững thững đi từ ga ra ngoài, xem có mua được vé chợ đen không. Đang lững thững đi, một cô gái, dáng người cao ráo, khuôn mặt rất đẹp, tầm 22 tuổi, lẵng nhẵng đi theo. Cô gái gọi với theo: “Anh ơi, anh dừng lại em bảo, em không phải buôn vé đâu”. Mạc Đường dừng lại, cô gái đến bên bảo: “Em ra đây lấy vé tàu vào Sài Gòn. Nhưng mà, em nói cho anh biết, là có một “vong nữ” đang theo anh. Em để ý anh từ lúc vào, từ chái nhà ga cho đến lúc anh vào chỗ mua vé đi Lào Cai. Em ngồi chờ hàng ghế đối diện, thấy rõ nó đi theo anh”. Nghe cô gái lạ đó nói vậy, Mạc Đường nổi da gà. Nhưng tính đa nghi, nghĩ cô gái lạ này làm trò, lại sẵn bực mình vì không mua được vé, nên anh quát: “Vớ vẩn, tránh ra”. Quát xong, Mạc Đường chúi chúi đi ra chỗ gửi xe máy để lấy xe ra về. Nhưng cô gái lạ cứ đi theo, rồi giật áo anh bảo: “Anh đứng lại em nói, rõ ràng có con ma nữ theo anh. Mà con này nó ác lắm. Nó tìm cách hại anh đấy!”. Mạc Đường cáu quá, quát to: “Ma đéo gì mà ma, cút đi”. Vừa quát, vừa nhìn cô gái, Mạc Đường lại chết đứng, khi cô gái đó có gương mặt rất giống người con gái xuất hiện trong bức họa và trên khung cửa sổ. Mạc Đường hãi hùng quỵ xuống, ngất xỉu. Lúc tỉnh dậy, thì thấy mình nằm trong phòng cấp cứu, được mấy y tá chăm sóc. Mạc Đường rời bệnh viện, về nhà luôn.
Đêm đó, toàn bộ cơ thể Mạc Đường đau nhức. Mạc Đường rơi vào trạng thái kỳ lạ. Tai anh nghe rõ tiếng nói của con “ma nữ”. Nó đòi họa sĩ tài ba dành tình yêu cho nó. Đôi lúc anh cảm thấy hơi thở mình khác, nhịp đập của tim cũng khác. Anh có cảm giác rõ rằng “ma nữ” đã xâm nhập cơ thể anh và đang tìm cách chiếm cả linh hồn anh. Đôi lúc anh nhìn thấy nó hiện rõ mồn một trước mặt, vẫn khuôn mặt ấy, quần áo ấy, y như lần đầu tiên nhìn thấy nó trong căn phòng nghỉ bên bờ sông Hồng. Những ngày sau đó, Mạc Đường tìm mọi cách gạt tiếng nói ra khỏi đầu, không thèm để ý đến hình ảnh nó lượn lờ, nhảy múa trước mắt. Thậm chí, cáu tiết, anh cầm cả bát đĩa, chai rượu ném thẳng vào nó. Anh làm mọi cách đuổi con ma ra khỏi nhà, song không ăn thua gì. Anh đi đâu, nó theo đó, lẵng nhẵng đến cả cơ quan anh. Anh từ chối tình yêu của nó và từ chối theo nó. Nó tìm mọi cách khiến họa sĩ vui. Họa sĩ không vui, thì nó buồn, nó khóc. Nhưng, nhìn hình hài xấu xí, đen đúa, cái mặt quắt queo của nó, Mạc Đường không thể nào có cảm tình được. Đêm xuống, khi nằm bên vợ, nó còn xông vào nằm cạnh, hoặc quấy quả, khiến anh buồn phiền.
.....
Ngại gõ quá, mà còn dài (khoảng 4000 chữ nữa), chả viết nữa, tóm tắt thế này: Một pháp sư vô tình gặp Mạc Đường, bảo rằng, bị con ma nữ đi theo, đòi họa sĩ yêu (kể cả làm tình), nếu ko nghe, thì nó vật chết. Nó vật cho suýt chết thật. Pháp sư bảo, ma nữ này liên quan đến một chuyện tình ngang trái. Ma nữ vốn là cô gái con nhà giàu, nhưng xấu xí. Chàng trai vì mong có xèng cứu mẹ bị bệnh, mà phải chia tay cô người yêu trong mộng để lấy cô vợ quái thai con nhà giàu. Chàng ko yêu vợ, mà ngày đêm tơ tưởng đến mối tình cũ. Hai người tìm cách gặp nhau. Biết chuyện, người vợ này đã giết cả chồng lẫn người tình, buộc xác, ném xuống sông Hồng. Lại thuê pháp sư làm bùa khiến linh hồn không siêu thoát được. Nhưng rồi, người đàn bà này hóa điên. Tìm ra sông hồng tự vẫn. Lạ lùng, là cả 3 xác đều trôi đến bến đò, nổi dập dềnh bãi sông, không trôi đi được nữa. Người dân vớt cả 3 xác lên, chôn ở đó, lập ra ngôi miếu. Linh hồn cặp tình nhân bị yểm không siêu thoát được. Người đàn bà kia cũng biến thành ma nữ, hành hạ hai linh hồn đáng thương.
Nghe lời pháp sư, họa sĩ Mạc Đường đến chỗ ngôi miếu, khai quật 3 bộ hài cốt, đưa vào nghĩa trang, cải táng, làm lễ cầu siêu. Khi lễ cầu siêu đang diễn ra, thì một con rắn bò ra từ ngôi miếu, cắn chết vị pháp sư.
Sau, ma xấu và chồng vào chùa. Ma nữ xinh đẹp đi theo họa sĩ. Yêu nhau lắm cơ!
Hết chuyện
Chú thích ảnh: Ngôi miếu dân làng mới xây lại chỗ mộ
ra um 在 Phạm Dương Ngọc Vlog Facebook 的精選貼文
HÀNH TRÌNH SĂN TÌM RẮN HỔ MÂY KHỔNG LỒ, NẶNG HÀNG TẤN Ở MIỀN TÂY - phần 2 - hết
(Chuyện chép theo lời kể, kể sao chép vậy, đọc xong đừng bảo tui phét nha. Phét nhân vật kiện chết).
Mặc dù tên vườn quốc gia là U Minh Hạ, nhưng trung tâm của vườn và trụ sở ban quản lý lại ở huyện Trần Văn Thời. Xưa kia, rừng U Minh Hạ rộng mênh mông, đến sát nách TP. Cà Mau. Nhưng quá trình di dân, khai phá, rồi hàng loạt vụ cháy rừng diễn ra trong suốt mấy chục năm, mà rừng tràm nguyên sinh co lại, chỉ còn tập trung nhiều nhất ở huyện Trần Văn Thời. Hiện tại, theo con số mới nhất, rừng tràm U Minh chỉ còn 55 ngàn héc-ta. Trong đó, quy hoạch Vườn quốc gia U Minh Hạ rộng hơn 8.200 héc ta, nằm ở huyện Trần Văn Thời. Trong số diện tích đó, thì vùng bảo vệ nghiêm ngặt chỉ còn 1.600 héc-ta, có tên là rừng Vồ Dơi, thuộc xã Trần Hợi. Rừng Vồ Dơi là rừng tràm nguyên sinh ngập nước, vẫn còn tồn tại đầy đủ các loài động thực vật đặt trưng của rừng tràm, gồm heo rừng, nai, tê tê, khỉ, rắn chúa, rắn hổ mây, trăn đất, trăn hoa… Chính vì thế, những câu chuyện về rắn hổ mây khổng lồ ở địa bàn xã Trần Hợi vẫn là vấn đề mới mẻ, thời sự nhất.
Đường về hòn Đá Bạc, một bên là con sông đào thẳng tít tắp, một bên là đại ngàn U Minh với những thân tràm thẳng tắp cao ngất nghểu. Thi thoảng mới thấy một nếp nhà tạm, lợp gianh như chuồng gà, chuồng vịt ẩn hiện trong rừng. Mấy ngày lang thang ở rừng U Minh Hạ, đặc biệt ở khu vực xã Trần Hợi, tôi thu lượm được vô số chuyện về rắn hổ mây khổng lồ. Những câu chuyện về rắn hổ mây mang hơi hướng chuyện bác Ba Phi. Từ những người nông dân chân lấm tay bùn, đến những cụ già tóc bạc cũng đều kể vanh vách.
Ngoài rắn hổ mây, thì Vườn quốc gia U Minh Hạ cũng là vương quốc của lươn và cá lóc. Vùng rừng ngập nước được bảo vệ nghiêm ngặt, cấm người ra vào này là nơi lúc nhúc cá, lươn. Những con lươn to bằng cổ tay nổi đầu thở bóp bép trên mặt nước, với cái thân lõng thõng trong làn nước trong. Cá lóc nhiều vô kể. Đặc sản của vùng này là cá lóc nướng trui. Đồng chí kiểm lâm tóm con nhái vào lưỡi câu gắn cục chì nhỏ, quăng ở con rạch trong rừng, kéo con nhái nhảy chòm chọp trên mặt nước một lát, thì giật lên mấy chú cá lóc giãy đành đạch. Cá lóc nướng trui rất đơn giản. Cá lóc sống nguyên, được xuyên vào cành tre, rồi nướng trên lửa rơm. Hoặc chỉ việc trải rơm, xếp cá lên, rồi châm lửa như thui chó. Cá lóc chín, nhỏ mỡ cháy xèo xèo, gạt lớp tro, đập tay bồm bộp cho sạch. Thế là, lá chuối trải ra, tay không gỡ miếng cá nóng bỏng, chấm muối ớt. Chỉ thế thôi, mà cũng tốn mấy xị rượu. Rượu tưng bừng rồi, những câu chuyện miên man về rắn chẳng bao giờ ngớt.
Ông Mười Nhớt, hiện 80 tuổi, thợ săn rắn kỳ cựu ở vùng U Minh là người gặp rắn khổng lồ rất nhiều. Nhà ông ở khu vực Cây 5. Cả thời trai trẻ ngang dọc trong rừng, rồi lại tiếp xúc với những bệnh nhân bị rắn cắn, trong đó có nhiều bệnh nhân bị rắn hổ mây tấn công, nên ông nắm được vô số chuyện về rắn hổ mây. Anh em kiểm lâm, kể cả lãnh đạo Vườn quốc gia, khi tìm hiểu về rắn hổ mây, cũng phải tìm ông để hỏi. Ông chính là kho chuyện về loài rắn to khủng khiếp ở vùng tràm ngập nước này. Theo ông Mười Nhớt, thì người kể chuyện về rắn hổ mây hay nhất chính là bác Ba Phi, một tay nói dóc nổi tiếng xứ Nam kỳ lục tỉnh. Bác Ba Phi quê ở xã Khánh Hải, tận ven biển, nơi rừng tràm trùm kín. Những câu chuyện về rắn hổ mây qua miệng bác Ba Phi đã trở nên nổi tiếng và hầu hết dân cư vùng rừng rú U Minh đều thuộc nằm lòng.
Chuyện rằng, ngày xưa, trong rừng U Minh Hạ, ở khu Vồ Dơi, là nơi ẩn náu của những con rắn hổ mây khổng lồ. Không ai biết những con rắn này sống ở đây từ thời nào, nhưng từ mấy trăm năm trước, khi cha ông đến vùng đất này, đã thấy chúng quần cư ở đây. Loài rắn này tuy lớn nhưng lại hiền lành. Chúng và con người sống hòa bình với nhau. Đất của người người sống, của rắn rắn ở, không xâm phạm đến nhau. Bọn rắn săn mồi cũng nhàn nhã. Chúng chỉ việc dựng thân mình qua ngọn cây, há miệng toang hoác. Đàn chim tưởng cây lớn, chui vào miệng đậu, làm tổ, thế là bị nuốt chửng. Những khi no mồi, rắn nằm ngủ trong rừng, mấy bác thợ săn tò mò lén tới ôm thử, thấy chu vi vòng bụng của chúng hết ba vòng tay người lớn.
Chẳng rõ có ai nhìn thấy rắn khổng lồ hổ mây tát kênh bắt cá hay không, nhưng chuyện rắn hổ mây là cao thủ bắt cá thì ai cũng kể vanh vách. Chuyện rằng, vào mùa khô, nước ở U Minh rút dần, cá tụ vào những vũng nước trũng ở các con kênh. Bọn rắn khổng lồ bò đi tìm những đoạn kênh lúc nhúc cá. Lặn xuống vũng nước mò từng con mà ăn thì không biết bao giờ mới đủ no, nên nó quấn đầu và đuôi vào thân cây, phần thân thả võng xuống vũng nước. Bụng nó thóp lại như cái gầu, rồi thân rắn cứ thế đung đưa, tát một lúc thì cạn cả mương, tha hồ ăn cá.
Những thợ rắn đụng mặt rắn khổng lồ ở U Minh Hạ
Ông Mười Nhớt năm nay tròn 80 tuổi, là bậc trưởng lão ở đại ngàn Vồ Dơi, hiểu biết sâu sắc về loài rắn khổng lồ. Ngay cả cán bộ kiểm lâm, các nhà khoa học, nghiên cứu sinh về U Minh tìm hiểu về hệ động thực vật, cũng đều tìm đến ông Mười Nhớt để thu thập thông tin. Vốn có kinh nghiệm ngót 50 năm là thợ săn rắn, nên không giống loài nhà rắn nào ở U Minh mà ông không biết. Không những thế, ông còn là thầy chữa rắn độc cắn giỏi nổi tiếng vùng U Minh, nên càng thông hiểu về rắn.
Đem những câu chuyện bác Ba Phi kể về rắn tới gặp ông Mười Nhớt, nhưng ông Mười Nhớt chẳng hề cười. Ông bảo, ông rất buồn khi người đời nghĩ rằng chuyện bác Ba Phi kể về rắn hổ mây là bịa tạc, tiếu lâm. Theo ông, những chuyện bác Ba Phi kể đều có thật, chỉ có điều, bác kể phóng đại lên chút cho vui mà thôi. Rắn khổng lồ ở U Minh là loài có thật 100%.
Xưa kia, rắn khổng lồ xuất hiện ở hầu hết các vùng rừng thuộc U Minh Hạ và U Minh Thượng. Ông Mười Nhớt gặp chúng ở nhiền nơi, tuy nhiên, vùng rừng rậm rạp Vồ Dơi chính là vương quốc của loài rắn khổng lồ này, nên ông gặp chúng thường xuyên. Rắn hổ mây không to đến mức 3 người ôm, nhưng nếu một vòng tay người ôm, thì không hết. Theo ông Mười Nhớt, loài rắn hổ mây thường đi thành cặp. Con đực có vòng thân nhỏ hơn con cái một chút, nhưng lại dài hơn và đen hơn. Khi cặp rắn này phối hợp săn mồi, thì cả cánh rừng ào ào như cuồng phong dữ dội, khiến tất cả các loài vật trong rừng tan tác, náo loạn.
Ông Mười Nhớt cho rằng, sở dĩ con người ít chạm mặt rắn khổng lồ, vì loài rắn này rất sợ con người. Dù chúng lớn như vậy, dễ dàng nuốt chửng con người, nhưng hễ thấy con người là chúng nằm im, hoặc chạy trốn. Bình thường, chúng thường ngóc đầu lên tận ngọn cây tràm để quan sát, hễ thấy bóng dáng con người là chúng chuồn êm. Con người chỉ có thể gặp chúng khi chúng đang nuốt mồi, hoặc ăn no nằm ngủ.
Lần cuối cùng ông Mười Nhớt gặp hổ mây khổng lồ là năm 1985, ở khu Vồ Dơi. Hôm đó thời tiết oi bức, nắng như đổ lửa, ông Mười Nhớt xách đồ nghề vào rừng kiếm rắn về bán. Trời nóng, bọn rắn mệt nằm trú trong bóng râm, nên bắt chúng khá dễ dàng. Ông Mười Nhớt lững thững đi men theo con rạch trữ nước cản lửa chống cháy để vào sâu trong rừng. Con mương đào dẫn đến tận lõi rừng Vồ Dơi. Hết con mương thì đến con đường mòn mà người đi rừng tạo thành. Từ xa, ông Mười Nhớt thấy một khúc cây to như cột đình vắt ngang đường. Mấy hôm trước vừa đi qua con đường này, không thấy khúc cây nào cả, mà giờ lại có khúc cây to tướng vắt ngang đường, nên ông Mười Nhớt lấy làm lạ lắm. Tiến đến gần, ông Mười Nhớt rụng rời tay chân, mặt cắt không còn giọt máu khi phát hiện khúc cây có vảy lấp lánh, lại lên màu hơi vàng mốc. Là thợ săn rắn, nên ông chắc chắn rằng đã gặp hổ mây khổng lồ. Biết rằng con hổ mây này đang phơi nắng ngủ say, nên ông Mười Nhớt lấy lại tinh thần. Tự dưng trí tò mò nổi dậy, nên ông nhẹ nhàng tìm hiểu về kích cỡ con rắn này. Ông không đủ can đảm thử ôm vòng tay vào thân nó như các thợ săn trong truyện bác Ba Phi, nhưng ông nhẹ nhàng lần về phía đuôi nó, xem dài cỡ nào. Lần về phía đuôi con rắn thấy an toàn, ông tiếp tục vòng lên phía đầu con rắn. Nhìn cái đầu nó nằm ngủ, mà bành ra bằng cái mẹt, ông Mười Nhớt lại lần nữa dựng tóc gáy. Sợ con rắn tỉnh dậy, táp một cái thì ông chui tọt vào bụng nó, nên ông không dám lại sát đầu con rắn. Tuy vậy, qua quan sát, ông Mười Nhớt cũng tính toán được chiều dài, vòng bụng của con rắn này. Theo đó, thân nó to cỡ một vòng tay người ôm, bằng cột đình và dài chừng 20m. Không rõ cân nặng của con rắn này thế nào, nhưng chắc chắn không dưới nửa tấn. Biết rằng, loài hổ mây thường đi theo cặp, theo đôi, sợ gặp con nữa, nên ông Mười Nhớt bỏ về thẳng, không dám vào khu vực đó bắt rắn nữa. Sau vụ chạm mặt rắn khổng lồ ấy, phải đến hơn tháng sau ông Mười Nhớt mới hoàn hồn, tiếp tục vào U Minh bắt rắn. Chỉ có điều ông tránh xa khu vực mà ông gặp con rắn khổng lồ nằm ngủ.
Ông Nguyễn Văn Thế, Giám đốc Vườn quốc gia U Minh Hạ cũng từng bỏ nhiều thời gian, công sức tìm hiểu về loài rắn hổ mây khổng lồ, mang nhiều hơi hướng huyền thoại ở U Minh. Ông đã gặp rất nhiều người chạm mặt loài rắn này. Ông Ba Hoàng, Mười Nhớt, Tư Nhớt, Hai Sanh, Ba Vinh, Hai Tây, Mười Ngọc… đều là những người nắm cả kho chuyện về rắn khổng lồ ở U Minh. Ông Thế cũng đã từng gặp trực tiếp và cho nhân viên gặp những nhân vật này để thu thập tư liệu về rắn hổ mây cùng các loài động vật hoang dã trong rừng U Minh và những nhân vật này đều khẳng định rắn hổ mây là loài có thật. Ông Thế hướng dẫn tôi tìm gặp ông Hai Tây, là thầy chữa rắn nổi tiếng, một võ sư danh bất hư truyền, lại có cả cuộc đời sống, chiến đấu trong đại ngàn U Minh, nên ông nắm rất rõ về rắn hổ mây.
Đi cắt qua con đường lầy lội vùng đệm Vườn quốc gia U Minh Hạ, thì chúng tôi tìm thấy nhà chị Nguyễn Thị Lê, còn gọi là Út Lê. Chị Lê bảo, ba chị vốn sống cùng vợ chồng chị, nhưng vừa rồi Nhà nước cấp cho ít tiền, lại được người con cả tài trợ, nên dựng nhà về ấp để sinh sống. Nhắc đến chuyện rắn hổ mây, chị Lê vừa lộ ánh mắt sợ hãi, vừa hào hứng. Theo chị, năm 1981, gia đình vỡ nợ, bị chủ nợ truy lùng gắt gao, nên ba má đưa chị trốn vào rừng U Minh. Khi đó, các anh, chị đều đã lấy vợ, lấy chồng ở riêng, còn mỗi Út Lê, mới 18 tuổi, chưa có chồng, nên phải theo ba má. Ba chị, ông Hai Tây thông thuộc rừng U Minh như lòng bàn tay, nên dắt hai mẹ con vào tận rừng Vồ Dơi, giờ là vùng lõi của vườn quốc gia để dựng nhà sàn sinh sống. Khu vực đó chỉ có rắn rết, khỉ, heo, chẳng có bóng người ra vào. Nơi đó rắn hổ mây nhiều, nên thợ săn rắn cũng hãi, không dám mò đến. Tất nhiên là các chủ nợ cũng chẳng biết đường nào mà tìm ông Hai Tây.
Sống giữa bầy rắn khổng lồ, nên mẹ con Út Lê chẳng dám ra khỏi nhà. Ông Hai Tây dắt tới 10 con chó săn, toàn con hung dữ vào rừng. Bầy chó lúc nào cũng luẩn quẩn quanh nhà để bảo vệ hai mẹ con Út Lê. Riêng ba chị thì chẳng sợ gì, chỉ đeo cây phát bên mình là đi ngang dọc trong rừng kiếm đồ ăn. Ngày đó, chỉ đi khỏi nhà vài chục mét, là bắt được đủ thứ đồ ăn. Ông Hai Tây bẫy được đủ các loại heo rừng, nai, hoẵng, chồn, cầy. Tê tê nhiều vô kể. Ông Hai Tây chỉ việc xua chó vào rừng, thấy chó kêu thì chỉ việc chạy đến tóm tê tê. Hễ gặp chó, tê tê liền chúi đầu đào hang. Khi nó còn đang mải miết đào bới, thì thợ săn thò tay vào hang, cầm đuôi nó kéo ra là tóm được. Tê tê nhiều đến nỗi ăn mãi phát sợ, nên ninh nhừ thịt tê tê cho lợn ăn.
Chị Út Lê kể: “Đàn chó săn hung dữ có tới 10 con, nhưng một năm sau thì chẳng còn con nào. Cứ nghe thấy tiếng ào ào như lốc cuốn ở rừng tràm, rồi tiếng chó ăng ẳng kêu, là y rằng hắn hổ mây khổng lồ bắt mất chó. Nhiều lần tui nhòm mắt qua khe cửa, thấy con hổ mây thân hơi vàng lao vun vút trên ngọn cây. Đến sát nhà tui, nó ngóc đầu cao đến ngọn tràm, bành mang, phùng má nhìn phát khiếp. Bọn chó săn nhà tui cũng không vừa, xông ra sủa inh ỏi. Thế nhưng, nó chỉ há miệng phóng đầu chộp xuống là đớp ngang lưng con chó. Nó nhấc con chó lên tận ngọn tràm, đong đưa một lát rồi nuốt chửng luôn”.
Chị Út Lê khẳng định rắn hổ mây là loài có thật và to lớn không tưởng tượng nổi. Sống chui lủi trong rừng Vồ Dơi 10 năm trời, chị nhìn thấy hổ mây cả trăm lần. Nhưng điều lạ lùng, mà đến giờ chị vẫn không hiểu nổi, là vì sao chúng không ăn thịt người. Nếu chúng muốn, chúng có thể xơi mẹ con chị bất cứ lúc nào. Để khẳng định hổ mây là loài có thật 100%, chị Út Lê đã không quản đường xa, dẫn tôi mười mấy cây số đi tìm ba chị, tức ông Út Tây.
Đoạn đường đến nhà ông Út Tây chừng 15km, mà chúng tôi đi xe máy mất ngót một giờ đồng hồ. Con đường nhỏ xíu, chỉ đủ một xe đi, cứ dài hun hút. Ông Hai Tây đã 93 tuổi mà vẫn khỏe mạnh, phong độ, minh mẫn. Ông vẫn hái thuốc cứu người, đặc biệt là những người bị rắn cắn. Ông khẳng định có bài thuốc cải tử hoàn sinh cho người trúng nọc rắn. Có nghĩa là, nếu ai bị rắn độc cắn, chết một lúc rồi, ông vẫn cứu được. Câu chuyện chữa rắn cắn của ông mang nhiều màu sắc liêu trai, kỳ bí.
Ở vùng U Minh này, nhắc đến ông Hai Tây, chẳng ai không biết. Riêng tên thật Nguyễn Văn Đã của ông, thì lại chẳng mấy ai hay. Sở dĩ người dân vùng U Minh gọi ông bằng nghệ danh đó, vì ông to lớn như Tây, lại nổi tiếng đánh Tây ở vùng U Minh này. Để khẳng định mình không bịa tạc về loài rắn hổ mây khổng lồ, ông Hai Tây lọ mọ vào phòng trong, lôi ra chiếc áo đính đầy huy chương. Chỉ tay vào chiếc áo trang trọng đó, ông nói một cách khảng khái: “Lấy danh dự của người lính cụ Hồ, tui khẳng định với nhà báo rằng, rắn hổ mây khổng lồ là có thiệt, chớ không phải chuyện dóc của bác Ba Phi. Rắn hổ mây là loài mà tui giáp mặt cả ngàn lần trong rừng U Minh rồi. Rừng Vồ Dầu chính là địa bàn tụ tập nhiều nhứt của hổ mây”.
Thời trẻ, ông Hai Tây ở nhà chăn trâu cho địa chủ. Năm 19 tuổi, ông có duyên gặp võ sư Trần Văn Anh ẩn tu trong đại ngàn U Minh. Vị võ sư này nhận ông Hai Tây làm đệ tử, truyền cho võ nghệ và những bài thuốc, đặc biệt là thuốc trị rắn cắn. Giỏi võ, nên ông Hai Tây đi lại hiên ngang trong rừng, chẳng sợ bất cứ con gì. Năm 1945, căm thù giặc dã giày xéo quê hương, nên ông Hai Tây tham gia bộ đội, theo những chí sĩ yêu nước hoạt động ở vùng U Minh. Khi đó, ông Hai Tây chiến đấu cùng ông Phạm Hùng. Thấy Hai Tây giỏi võ, nên ông Phạm Hùng phân công bảo vệ ông Phan Trọng Tuệ. Là cán bộ căn cứ U Minh Hạ, ngang dọc trong rừng, nên không góc rừng nào ở U Minh mà ông không nắm rõ. Đất nước Hòa Bình, ông làm cán bộ ở Ban Kinh tế mới tỉnh Minh Hải. Năm 1980 ông về hưu. Ông làm ăn riêng, nhưng vỡ nợ, nên lại tiếp tục trốn vào Vồ Dơi sống thêm chục năm nữa. Như vậy, tính ra, gần như cả cuộc đời ông gắn với rừng sâu U Minh Hạ. Vì thế, ông khẳng định rằng, ông là người chạm mặt rắn khổng lồ nhiều nhất và hiểu biết về loài rắn này cũng nhiều nhất.
Theo ông Hai Tây, không chỉ gặp rắn đi săn, gặp rắn khổng lồ đang ngủ, mà ông còn phát hiện ổ rắn khổng lồ và chính ông đã nhảy vào ổ rắn nằm chơi một lát. Hồi đó chừng năm 1960, ông mắc võng dưới rừng tràm ngủ trưa. Đang thiu thiu ngủ, bỗng tiếng khỉ ríu rít, náo loạn, rồi tiếng ào ào từ xa vọng lại. Đàn khỉ chạy nhảy, đu cây nháo nhác trên đầu, rồi tụ vào một chỗ. Con nào con nấy run lẩy bẩy, ánh mắt thất thần. Cặp hổ mây khổng lồ, thân dài tít hút vắt từ cây nọ sang cây kia, dồn đàn khỉ vào một chỗ. Hai con rắn khép vòng vây, đàn khỉ chẳng còn đường thoát. Hai con hổ mây miệng há hoác đớp khỉ. Đớp rồi, nó lại nhả ra. Những con khỉ tội nghiệp rớt xuống đất. Vừa bị cắn dập cơ thể lại bị nọc độc, nên giãy đành đạch, sùi bọt mép. Hai con rắn thi nhau đớp một lúc thì cả chục con khỉ rơi xuống như sung. Một số con nhảy xuống đất, mở đường máu tháo thân thì thoát.
Giết hại lũ khỉ rồi, hai con rắn khổng lồ mới thư thả nuốt từng con mồi. Ở hoàn cảnh đó, nhưng ông Hai Tây không hề sợ hãi. Súng đeo trên vai, dao phát lăm lăm trong tay, sẵn sàng chiến đấu. Tuy nhiên, cặp rắn này chỉ nhìn ông một lát, rồi bỏ đi. Trí tò mò nổi lên, ông Hai Tây lặng lẽ đi theo cặp rắn. Đi chừng hơn giờ đồng hồ, thì xuất hiện một ụ đất cao, với chằng chịt các loại dây leo, lá lẩu vây kín, trông như một đống rơm khổng lồ. Ụ đất ấy hõm xuống, nhẵn thín. Con rắn cái nằm khoanh tròn trong ổ, còn con đực vắt mình trên cây trông phát hãi. Khoảng 2 tiếng sau, cặp rắn này lại mò đi. Chờ chúng khuất dạng, ông Hai Tây men lại gần, nhảy vào ổ rắn. Cái ổ rắn ấy có đường kính lên đến 6m, nhẵn bóng. Khả năng cặp rắn này chuẩn bị sinh đẻ, nên mới làm ổ như vậy. Tuy nhiên, tháng sau, ông Hai Tây tìm đến ổ rắn này, thì không thấy rắn đâu, cỏ cây đã mọc kín. Sau này ông Hai Tây mới hiểu rằng, do ông nhảy vào ổ rắn, để lại hơi người, nên chúng bỏ ổ đi mất. Theo ông Hai Tây, bọn rắn hổ mây làm ổ ở nơi rất kín đáo, không có bàn chân con người, do đó, không phải ai cũng có cơ duyên thấy được ổ rắn. Ngoài ông Hai Tây, thì chỉ nghe nói có ông Tư Nhớt cũng từng được tận mắt ổ rắn hổ mây.
Những lần một mình ông gặp rắn hổ mây khổng lồ thì nhiều không đếm xuể, nhưng có một lần, không chỉ ông, mà cả trăm người được tận mắt loài rắn này. Ấy là năm 1983, rừng U Minh cháy khủng khiếp, ông cùng hàng ngàn người tham gia chữa cháy. Nhóm của ông gồm 200 người, cấp tốc phát cây, tạo khoảng cách để lửa không tiếp tục bén rộng. Khoảng trống chừng 15m đã được mở, khu vực cũng được tưới nước ướt đẫm, để lửa không bén qua. Đang trong quá trình mở đường thì từ phía rừng cháy, cặp rắn hổ mấy khổng lồ trườn qua khoảng trống phát quang, trốn vào khu rừng chưa cháy. Cả trăm người có mặt đều được tận mắt cặp rắn. Nhiều người tá hỏa tam tinh vứt dao chạy thục mạng, không dám đi cứu rừng nữa. Con to cỡ một vòng tay người lớn, con nhỏ thì bé hơn chút. Không ai biết nó dài bao nhiêu mét, vì thấy trườn mãi mà đuôi nó mới trôi qua khoảng trống. Hai con rắn vừa bò vừa thở khù khù. Tiếng khù khù vang xa, mãi sau mới biến mất. Theo ông Hai Tây, khả năng cặp rắn này chạy trốn lửa, mệt mỏi, nên mới mới bò chậm chạp và thở khù khù như thế, bởi hổ mây là loài cực kỳ mạnh mẽ, thường phóng ào ào trên ngọn tràm để săn mồi.
Câu chuyện rợn tóc gáy của cựu kiểm lâm
Cho dù có sưu tập đủ cả trăm câu chuyện rùng rợn về rắn khổng lồ, cho dù có cả ngàn người kể thao thao bất tuyệt về rắn hổ mây khổng lồ, mà không có được một tấm ảnh, một tiêu bản rắn khổng lồ, thì loài rắn này vẫn mang hơi hướng huyền thoại. Tuy nhiên, nếu chuyện về loài rắn thân to như cây thốt nốt già, đầu ngóc lên tận ngọn tràm, phóng ào ào như gió bão trên đọt cây được kể ra từ miệng của những cán bộ, kiểm lâm đáng kính, thì không phải chuyện tào lao, chuyện bác Ba Phi nữa. Trong số những cán bộ kiểm lâm đáng kính tận mắt hổ mây khổng lồ, có một nhân chứng sống là ông Chín Của, nguyên Chi cục trưởng Chi cục Kiểm lâm Cà Mau.
Ông Chín Của có cả cuộc đời làm kiểm lâm, gắn bó với rừng U Minh Hạ. Sau về TP. Cà Mau làm lãnh đạo ngành kiểm lâm, nhưng hàng ngày ông vẫn gắn bó thân thiết với đại ngàn tràm. Về hưu, ông bỏ lại căn nhà ở trung tâm thành phố, về lại U Minh Hạ dựng nhà, làm điền trang sống cuộc đời thanh nhã. Nhắc đến loài hổ mây trong chuyện bác Ba Phi, ông Chín Của to ra không hài lòng. Ông bảo, chuyện bác Ba Phi là chuyện dóc, chuyện hài, nhưng rắn hổ mây khổng lồ là loài có thật, chính mắt ông đã tận mắt, suýt chạm vào cái thân kinh hãi to bằng cây thốt nốt của nó.
Lần ấy, là cuối năm 2002, ông Chín Của lôi cán bộ kiểm lâm dưới quyền là Đỗ Thanh Hóa đi một vòng rừng đặc dụng Vồ Dơi để tuần tra. Khi đó, con đường tuần tra cắt ngang rừng Vồ Dơi vừa được mở, rộng tới 8m, để thuận tiện cho việc tuần tra, đi lại, xe bồn cứu cháy rừng kịp thời. Khi gần đến khu vực lõi rừng Vồ Dơi, nơi bầy khỉ hót náo loạn, chim kêu ríu ran, thì bỗng dưng kiểm lâm Hóa phanh xe suýt ngã nhào. Ông Chín Của mắng đổng: “Không biết thằng nào kéo cây chắn đường thế này. Rõ ràng chúng định ám hại kiểm lâm đây”.
Kiểm lâm Hóa dựng xe, cùng sếp tiến lại phía “thân cây” lẫn trong đám cỏ tính kéo ra lấy lối đi. Cách 5m, ông Chín Của la lớn: “Rắn hổ mây, rắn hổ mây!”. Dù làm kiểm lâm đã ngót 30 năm, đi dọc ngang đại ngàn U Minh Hạ, nhưng tuyệt nhiên ông Chín Của vẫn chưa có cơ duyên gặp được rắn hổ mây khổng lồ. Ông cũng như anh em, mới chỉ nghe những người đi rừng kể lại và tin đó là chuyện của bác Ba Phi. Nhưng giờ đây, trước mặt ông, rõ mồn một là con rắn hổ mây khổng lồ, to bằng cái gối ôm của người lớn. Là kiểm lâm bao năm, nên ông Chín Của chắc chắn nó không phải là trăn. Thân nó hơi vàng mốc, đúng như lời những người đi rừng tận mắt kể lại. Khi đó, mặt cắt không còn giọt máu, đôi chân ông ríu lại. Kiểm lâm Hóa dắt xe quay đầu, luống cuống thế nào ngã chổng vó. Thấy động, con rắn ngóc đầu lên lưng chừng thân tràm, đầu bành to bằng cái mẹt. Nó mở to đôi mắt vàng khè ngó hai người, rồi trườn qua đường, ve vẩy cái đuôi, mất hút trong rừng thẳm. Con đường rộng tới 8m, mà nó trườn một lúc mới thấy đuôi. Là người có kinh nghiệm tính toán về loài bò sát, nên ông Chín Của ước tính con rắn khổng lồ ấy dài chừng 20m, nặng vài trăm kg. Theo ông Chín Của, nếu hôm đó không phanh xe kịp, đâm vào con rắn, nó nổi giận lôi đình táp một cái thì hai mạng người không đủ lót dạ cho nó. Hồi ông gặp con rắn đó, ông đang là Chi cục trưởng Chi cục kiểm lâm Cà Mau, anh Nguyễn Văn Thế mới là Hạt trưởng hạt kiểm lâm Dầu Dơi (khi đó, Vườn quốc gia U Minh Hạ chưa thành lập, mới chỉ có rừng đặc dụng Dầu Dơi và Vồ Dơi). Vì sợ anh em kiểm lâm hoang mang, nên ông Chín Của không kể với ai ngoài anh Thế. Sau này, khi một số anh em kiểm lâm cũng giáp mặt rắn khổng lồ, ông Chín Của mới công bố thông tin.
Cũng từng có ngót 20 năm gắn bó với Vườn quốc gia U Minh Hạ, đặc biệt là cũng từng ngang dọc vùng lõi Vồ Dơi, nhưng anh Nguyễn Văn Thế, Giám đốc Vườn quốc gia U Minh Hạ lại chưa có cơ may được diện kiến loài rắn khổng lồ mang hơi hướng huyền thoại này. Theo anh Thế, rừng U Minh có rất nhiều loài rắn. Rắn nước có nhiều, rắn độc cũng lắm. Riêng rắn hổ chúa loại trên dưới 10 kg thì rất nhiều. Trăn thì có hai loại phổ biến là trăn đất và trăn hoa. Những con trăn nặng cỡ trên dưới 100kg thì có rất nhiều trong U Minh Hạ. Hổ mây cỡ 10 đến 20kg cũng có nhiều, nhưng tuyệt nhiên anh chưa gặp những con rắn khổng lồ, nặng hàng tạ. Chuyện ông Chín Của và anh Hóa cưỡi xe máy và gặp rắn khổng lồ anh cũng được nghe kể, giống như chuyện gặp rắn khổng lồ mà nhiều người ở vùng Vồ Dơi cũng đã kể. Anh Thế sưu tầm được vô số chuyện kể về rắn khổng lồ, chỉ có điều dịp may được tận mắt vẫn chưa đến được với anh. Theo anh Thế, ngoài ông Chín Của, thì còn có một số đồng chí kiểm lâm nữa tận mắt rắn hổ mây khổng lồ, là anh Võ Văn Vinh và nhóm kiểm lâm ở chốt Cây Gừa.
Anh Võ Văn Vinh là người ở xã Trần Hợi, có tài đi rừng từ bé. Hồi 13, 14 tuổi, các đồng chí kiểm lâm vào U Minh Hạ còn bị lạc trong rừng, nhưng cậu bé Vinh thì không ngóc ngách rừng U Minh Hạ nào là không thuộc. Vinh có thể đi rừng cả tuần, nhưng vẫn nhớ lối ra một cách chính xác. Giờ anh Vinh đã 39 tuổi, chuyện lần đầu tiên gặp rắn hổ mây khổng lồ diễn ra năm 15 tuổi, tức là cách nay đã 24 năm, song anh Vinh vẫn còn nhớ như in. Con rắn kinh khiếp ấy in đậm trong tâm trí của anh, nên không bao giờ anh quên được.
Bữa đó, vào dịp cuối năm, cậu bé Vinh vào khu vực rừng Vồ Dơi để đơm cá, câu lươn. Đến khu vực cỏ lác, tràm thưa, khô ráo, thấy tiếng lợn rừng ăng ẳng, tưởng con lợn dính bẫy nên Vinh tiến lại xem. Bỗng dưng, từ đám cỏ lác cao đến bụng, con rắn khổng lồ dựng đứng cái thân to bằng khạp da bò (chum), cao đến 4m, bành mang bằng cái nia, thè lười thở phì phì. Nó liên tục phóng xuống mổ con lợn rừng. Con lợn cũng không vừa, nhe hai nanh nhọn hoắt húc con rắn. Cuộc chiến đấu diễn ra chừng vài phút, thì con lợn lăn quay vì bị trúng độc. Con rắn khổng lồ há miệng táp con lợn, rồi từ từ nuốt chửng. Bọn trăn khổng lồ trong rừng U Minh cũng thường xuyên nuốt lợn, nai, hoẵng, nhưng nuốt cả tiếng mới xong, riêng rắn hổ mây chỉ táp một cái là nuốt chửng vào bụng. Con lợn độc chiếc nặng ngót một tạ, mà nó nuốt chửng như vậy, thì anh chàng Vinh nhỏ bé chẳng đủ tráng dạ dày cho nó. Nghĩ thế, Vinh ba chân bốn cẳng chạy thục mạng khỏi rừng Vồ Dơi. Sau này, cũng có vài lần Vinh gặp rắn hổ mây khổng lồ, nhưng chỉ to cỡ cái phích, hoặc thân cây tràm lớn, chứ chưa bao giờ gặp lại một con hổ mây to như thế. Những khoảng chục năm trở lại đây, dù nhiều lần dẫn anh em cán bộ khoa học, các nhà nghiên cứu đủ cả ta lẫn Tây vào Vồ Dơi, với máy móc quay phim chụp ảnh hiện đại, nhưng không có thêm cơ hội nào gặp được rắn khổng lồ nữa. Riêng những con hổ mây cỡ trên dưới 20kg thì anh vẫn gặp nhiều.
Vào rừng tìm hổ mây
Anh Nguyễn Văn Thế, Giám đốc Vườn quốc gia U Minh Hạ tạo điều kiện tốt nhất để chúng tôi có được một chuyến xuyên rừng Vồ Dơi, với mục đích đi tìm loài rắn khổng lồ ở U Minh Hạ. Dù cơ may chạm mặt rắn hổ mây khổng lồ chỉ là một phần triệu, song tôi vẫn háo hức lên đường. Dù không gặp được hổ mây to như khạp da bò, phóng như bão cuốn trên đọt tràm, song cảm giác được vào “Vương quốc rắn khổng lồ” cũng vô cùng thú vị. Đoàn thám hiểm chúng tôi gồm có anh Nguyễn Huân, người Cà Mau, nhà báo Nam Giao (tạp chí Thế giới mới, văn phòng Cần Thơ). Nhà báo Nam Giao là người từng có nhiều lần tìm hiểu về U Minh Hạ. Anh Huân là một nhà doanh nghiệp, hoạt động trong lĩnh vực nông nghiệp, nuôi trồng thủy sản. Anh có nhiều điền trang ở vùng U Minh và rất háo hức nghiên cứu về rắn hổ mây khổng lồ. Chúng tôi còn được anh Nguyễn Tấn Truyền, cán bộ khoa học của Vườn quốc gia U Minh dẫn đường vào đại ngàn Vồ Dơi tìm rắn hổ mây khổng lồ. Máy ảnh, máy quay chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ. Đại anh Huân còn mang theo cả máy quay ban đêm, với mong muốn ghi lại sắc nét các loài vật trong bóng đêm U Minh Hạ.
6 giờ sáng, khi mặt trời đỏ lòm ở đường chân trời, thì chúng tôi đã nai nịt đầy đủ, dao phát mỗi người một con, chui qua cổng vườn quốc gia nhằm con đường mòn hướng vào rừng Vồ Dơi. Cuốc bộ đến rạc cẳng, mặt trời treo trên ngọn tràm, thì một cái chòi canh xuất hiện. Tôi hỏi anh Truyền: “Rừng rậm um tùm thế này thì chắc đây là lõi rừng Vồ Dơi rồi anh nhỉ?”. Anh Tấn Truyền cười bảo: “Nhà báo còn phải đi nửa ngày nữa mới đến vùng lõi. Đây mới chỉ là vùng đệm thôi”. Chúng tôi tranh thủ trèo lên chòi canh. Chòi canh cao bằng ngôi nhà 10 tầng, vọt khỏi tán rừng tràm. Đứng trên chòi canh, nhìn ra tứ phía, chỉ thấy bạt ngàn tràm. Rừng tràm kéo dài đến tận đường chân trời. Ở vùng đồng bằng sông nước mà giữ được một cách rừng rộng đến hơn 50 ngàn héc-ta, trong đó 2.500 ha bảo vệ nghiêm ngặt, không ai được vào, thì quả là kỳ công. Rừng tít tắp, hoang hoải thế này, thì đi tìm con rắn khổng lồ khó khăn có khác gì đi tìm cây kim. Gặp được rắn hay tìm được kim, thì cũng chỉ là cơ may mà thôi, có lẽ khó hơn trúng giải độc đắc.
Mới chụp được vài kiểu ảnh, anh Truyền đã giục chúng tôi lên đường cho kịp tới chốt kiểm lâm Cây Gừa. Càng vào sâu, rừng tràm càng bạt ngàn, gây leo chằng chịt, bít lối. Chim hót ríu ran, khỉ chuyền cành rào rào khi thấy bóng người. Trời vừa nhập nhoạng tối, thì chúng tôi đến chốt Cây Gừa. Đợt này anh em kiểm lâm viên vào sâu trong rừng tuần tra, vừa đẩy đuổi các đối tượng vào săn bắt thú rừng, vừa kiểm soát tình trạng cháy rừng. Do có hẹn trước từ lãnh đạo, nên anh Tuấn ở lại chốt tiếp chúng tôi. Đặc sản cá lóc nướng trui anh Tuấn đã chuẩn bị sẵn. Rượu vẫn còn nửa can để ở gậm giường. Chúng tôi nhập cuộc nhanh chóng. Mỗi người chỉ uống vài chén, để không bị say, lại có thêm khí phách vào rừng đi tìm rắn khổng lồ.
Kiểm lâm viên Nguyễn Văn Tuấn, sinh năm 1971, quê ở Bến Tre, nhưng theo cha mẹ về U Minh sinh sống từ năm 15 tuổi. Từ đó, anh gắn bó với rừng U Minh Hạ này, nên thuộc rừng lắm. Lớn lên lại làm kiểm lâm, ngang dọc rừng U Minh Hạ, chẳng còn chỗ nào không in dấu chân anh. Bao năm đi rừng không có cơ may giáp mặt hổ mây, nào ngờ, mới đây, khi chuyện về hổ mây cứ rơi dần vào huyền thoại, vì ít người giáp mặt, thì anh và các đồng chí kiểm lâm ở chốt Cây Gừa lại được phen hú vía nhớ đời.
Nhấp ngụm rượu, anh Tuấn kể: “Đêm ấy, 4 năm trước, chừng 8 giờ đêm, khi anh em vừa tan cuộc lai rai, đang ngồi khoanh chân trên chiếc giường độc nhứt, thì nghe tiếng kêu của con chồn. Ở U Minh nhiều chồn lắm, nên tiếng kêu của nó chẳng lạc đi đâu. Nghĩ có kẻ vào rừng đặt bẫy, nên bọn tui lấy đèn pin ra soi thám thính tình hình. Tiếng con chồn kêu bên bờ kinh xáng, cách chốt khoảng 50 mét. Soi ở chỗ con chồn kêu mà chẳng thấy cái bẫy nào, cũng không thấy chồn đâu. Bỗng tiếng con chồn lại kêu ở phía xa. Nghĩ có con trăn nào bắt chồn, nên tui và Lĩnh, Hải lội vào rừng dọi đèn pin. Đến chỗ bụi tràm cao chừng 10m, cách bờ kinh chỉ 15m, cả ba chúng tui há hốc miệng, chết đứng, không ai dám nhúc nhích. Chiếc đèn pin tui cầm rọi đúng vào đầu con rắn. Cái miệng nó đang ngậm con chồn, đong đưa nhè nhẹ ở lưng chừng cây tràm. Hai mắt nó mở to bằng hai quả trứng, cách nhau tới gang tay. Tui rọi đèn xuống thấp hơn, thấy thân nó hơi ngả màu vàng trắng, đường kính thân cỡ 3 tấc, to gấp 2 lần cái phích. Tui tiếp tục dọi đèn đến phía đuôi nó, nhưng chỉ dọi được khoảng 5m thì không thấy nữa, vì thân nó lẫn trong bụi cây, tối thui. Bọn tui nắm tay nhau thật chặt, lùi lại từ từ, rồi ba chân bốn cẳng chạy tháo thân. Tối đó, bọn tui trốn tịt trong trạm, không ai dám ra bìa rừng nữa”.
Theo anh Tuấn, sau khi xảy ra sự việc giáp mặt rắn hổ mây khổng lồ, chốt kiểm lâm Cây Gừa đã về Vườn quốc gia U Minh Hạ báo cáo lãnh đạo gồm anh Nguyễn Văn Thế (giám đốc) và anh Tạ Vũ Linh (phó giám đốc). Lúc đó, anh Tuấn mới biết đến chuyện ông Chín Của và anh Hóa cũng từng chạm mặt hổ mây khổng lồ. Nơi ông Chín Của và anh Hóa đi tuần gặp hổ mây bò ngang đường cách trạm Cây Gừa, nơi nhóm kiểm lâm này ở khoảng 3000 mét. Lãnh đạo vườn quốc gia đã động viên anh em tiếp tục yên tâm công tác, bởi loài hổ mây tuy to lớn, nhưng không sát hại người bao giờ cả.
Hai tháng sau vụ rắn hổ mây khổng lồ về sát chốt bắt chồn, thì con hổ mây đó lại bò về “thăm” anh em kiểm lâm. Bữa đó, sau khi nhóm kiểm lâm gồm 6 anh em Thình, Lĩnh, Hải, Khai, Nam, Tuấn ăn cơm tối xong, mọi người uống trà, thì anh Lĩnh nhận nhiệm vụ ra bờ kênh ngay cạnh chốt nhấc rọ đơm cá. Vừa đi ra bờ kênh, cách chốt 20m, thì anh Lĩnh hét lớn: “Tới nữa anh ơi?”. Anh Tuấn chạy ra khỏi lán hỏi: “Tới gì mày?”, rồi cả nhóm kiểm lâm mỗi người một chiếc đèn pin chạy tới. Một con hổ mây khổng lồ đang bò ở ngay bìa rừng, cạnh bờ kênh. Nhóm kiểm lâm đứng cách con rắn chỉ 10m. Tất cả đèn pin được bật lên xem là rắn hay trăn. Bỗng nhiên, con rắn cất đầu lên không trung, cao tới 4m, rồi bành mang thở phì phì. Loài trăn bò dưới đất chỉ dũi dũi đầu, chứ không bao giờ cất đầu cao như thế. Đó chính xác là con rắn hổ mây khổng lồ, lớn tương tự như con mà nhóm kiểm lâm này gặp hai tháng trước. Nhiều khả năng đây chính là con rắn khổng lồ mà các anh đã gặp hôm nó về sát chốt tóm con chồn. Con rắn vừa cất đầu lên, anh Tuấn hét lớn: “Chạy chúng mày ơi!”. Thế là cả nhóm kiểm lâm cùng chạy té tát về chốt.
Lúc đó, nhóm kiểm lâm này mới hiểu vì sao, một số hộ dân sống rải rác trong rừng, cách chốt kiểm lâm Cây Gừa khoảng 2-3 cây số liên tục bị mất chó. Nhiều khả năng con hổ mây này không kiếm được mồi, nên mò về chỗ có người ở để săn chó nuôi. Đàn khỉ lông vàng thường về chốt Cây Gừa anh em kiểm lâm đếm được tới 35 con, nhưng số lượng cứ giảm dần, giờ chỉ còn 13 con. Có thể con hổ mây này đã xơi tái phần lớn đàn khỉ.
Những ngày sau lần gặp hổ mây khổng lồ, đêm nào cũng vậy, anh em kiểm lâm đều nghe thấy tiếng ào ào như gió cuốn ở rừng tràm, quanh quẩn chốt kiểm lâm. Biết rằng con hổ mây đang ở gần chốt, nên anh em kiểm lâm sợ hãi không ngủ được. Khi đó, chốt kiểm lâm chỉ dựng tạm bằng mấy chiếc cột, lợp lá tràm, bọc thêm tấm bạt bên trên để chống dột. Mấy kiểm lâm chả khác gì con mồi trước miệng rắn. Sau vài đêm mất ngủ, anh em kiểm lâm chốt Cây Gừa sợ hãi quá, lại kéo về gặp lãnh đạo Vườn quốc gia U Minh Hạ. Mọi người nhất loạt đòi bỏ chốt, chứ ở đó sợ lắm, con rắn không săn được mồi, đói bụng, thì anh em mất mạng như chơi. Thấy sự việc có vẻ trầm trọng, lãnh đạo Vườn quốc gia U Minh đã làm chuyến khảo sát xuống chốt Cây Gừa. Các phương án được đưa ra gấp rút, đó là dựng chốt bằng gỗ, có cửa chắc chắn và quây chốt bằng lưới B40. Dựng vách nhà thì anh em kiểm lâm đồng ý, nhưng dựng lưới thì không, bởi lưới B40 chẳng ăn thua gì với con rắn. Nếu nó mò vào chốt, thì tấm lưới chả khác gì cái rọ nhốt anh em kiểm lâm, để nó có thể bình tĩnh thưởng thức từng con mồi. Cứ để nhà trống, nó mải ăn người này, thì người kia còn có cơ hội tẩu thoát. Ngoài việc dựng nhà chắc chắn, chốt kiểm lâm còn được phân một khẩu súng, do anh Hải quản lý. Tuy nhiên, lãnh đạo quy định rõ, chỉ được dùng súng để bắn dọa, xua đuổi con rắn, trừ khi nó tấn công người. Mỗi kiểm lâm cũng được cấp một con dao mác rất dài và sắc, luôn đeo bên mình để phòng thủ. Ngoài ra, chốt kiểm lâm Cây Gừa cũng là đơn vị duy nhất ở vườn quốc gia được cấp đèn sạc rất mạnh và máy Icom, để cấp báo khi bị rắn hổ mây tấn công. Tuy nhiên, sau khi được trang bị tận răng, thì con hổ mây khổng lồ đó xuất hiện thưa thớt dần. Anh em kiểm lâm ở đây chưa nhìn thấy nó thêm lần nào nữa.
Đồng hồ điểm 8 giờ đêm, chúng tôi nai nịt lên đường. Đèn pin người cầm tay, người đeo ở đầu. Người cầm dao, người cầm gậy cốt để an lòng, rồi cứ thế đi dọc bờ kênh. Thi thoảng lại có một con đường mòn cứu hỏa cỏ rậm lấp lối dẫn vào trong rừng. Anh Tuấn đi trước soi đèn, vạch cỏ xua rắn, chúng tôi lò dò theo sau. Đi một lát, anh Tuấn lại dừng lại, bảo mọi người im lặng để anh lắng tai nghe. Tuy nhiên, chẳng thấy sự di chuyển ào ào như bão cuốn của rắn khổng lồ từ xa vọng lại. Rừng đêm yên tĩnh đến lạ thường. Thi thoảng, từ xa vọng đến tiếng nai tác, tiếng chồn kêu nhang nhác tiếng mèo. Rắn hổ mây khổng lồ chẳng thấy đâu, nhưng chúng tôi chụp được vô số hình ảnh về các loại rắn nước, rắn độc to cỡ cổ tay, ngón chân người. Thậm chí, có cả những chú rắn có râu, nhỏ bằng cái đũa, nằm khoanh tròn trên lá khoai nước mặt kệ ánh đèn pin và đèn flash sáng lòa.
Đêm sau, chúng tôi đã nhử rắn hổ mây khổng lồ bằng cách buộc vịt vào dây thả dưới mương cho nó kêu, đêm sau thử bằng con chó cỏ, rồi đêm tiếp treo chú mèo lên ngọn tràm để giả mồi chồn… Thế nhưng, suốt cả tuần mà rắn hổ mây khổng lồ vẫn không xuất hiện. Anh Nguyễn Tấn Truyền, cán bộ khoa học của vườn quốc gia bảo rằng, anh đã nghe vô vàn chuyện về rắn hổ mây khổng lồ trong rừng U Minh, nhưng bản thân anh, cũng ngang dọc trong rừng mười mấy năm rồi, mà vẫn chưa có duyên gặp được loài rắn này. Anh Truyền chưa tin lắm vào sự tồn tại của nó, nhưng tôi thấy cái cách mà anh em kiểm lâm nghiêm cẩn chuẩn bị cùng chúng tôi luồn rừng tìm rắn, đủ biết sự tồn tại của loài hổ mây khổng lồ là có thật. Chỉ có điều, nó nặng vài tấn, vài tạ, hay vài chục kg, thì còn là một câu hỏi vẫn chưa có lời giải đáp.
Dương Phạm
(Chú thích ảnh: Trò chuyện với giám đốc VQG U Minh Hạ. Cảnh lang lang ở VQG U Minh Hạ)
ra um 在 cooking and eat Youtube 的最佳解答
CÁ CHÉP VÀNG UM LÁ CÁCH CỦ NGHỆ | ẨM THỰC ĐỒNG QUÊ DÂN DÃ
#utlucbinh
Chào các bạn, mình là Út Lục Bình, chúc các bạn có những phút thư giản vui vẻ.
?? Nhớ đăng kí kênh ủng hộ mình sớm đạt 1.000.000 lượt sub nha ❤️
?? Đừng quên Like và chia sẻ video cho bạn bè và người thân cùng xem cho vui nha hihi...❤️❤️
?? Đừng ngần ngại, hãy bình luận những ý tưởng thú vị của bạn dưới phần video, mình sẻ chọn lọc ra những ý tưởng hay và thú vị nhật để làm video cho các bạn xem ❤️
?? Facebook cá nhân của mình tại đây: https://www.facebook.com/utlucbinh.net
?? Fan face: https://www.facebook.com/quememientay/
............❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️...........

ra um 在 Miền Tây Thương Lắm Youtube 的最佳貼文
✪ Nhấn Đăng kí tại: https://bit.ly/2KepFoA
➥ Mô Tả:
Kênh video "Miền Tây Thương Lắm " xin chào các bạn, mình xin ra và lơn lên ở vùng đất miền Tây, con người miền Tây chân chất, thật thà và hiếu khách. Hôm nay mình xin phép mang những hình ảnh, cuộc sống hằng ngày của người dân miền Tây đến gần với tất cả các bạn trong và ngoài nước. Hy vọng rằng những video của mình sẽ làm vơi đi phần nào nỗi nhớ nhà của những người con xa quê hương vì cuộc sống.
➥ Liên Hệ:
.Page: https://www.facebook.com/Mi%E1%BB%81n-T%C3%A2y-Th%C6%B0%C6%A1ng-L%E1%BA%AFm-110561967219500/
» facebook: https://www.facebook.com/quynhnhu.phannguyen
.Donate ủng hộ kênh: https://www.paypal.me/mientaythuonglam
.Gmail: [email protected]
#mientaythuonglam
----------------------------------------------/-------------
© Bản quyền thuộc về Miền Tây Thương Lắm
© Copyright by Miền Tây Thương Lắm ☞ Do not Reup

ra um 在 Khoai Lang Thang Youtube 的最佳貼文
Ăn đặc sản Tây Nguyên giữa "rừng" cà phê chín đỏ |Du lịch Đắk Lắk Việt Nam
Tìm Khoai ở đây nha:
►Facebook cá nhân: https://www.facebook.com/DinhVoHoaiPhuong
►Facebook Page: https://facebook.com/KhoaiLangThang
►Instagram: https://www.instagram.com/khoailangthang
►Tiktok: https://www.tiktok.com/@khoailangthang
Liên hệ công việc qua Email: dinhvohoaiphuong@gmail.com
Đây là bài hát do Khoai hát: https://youtu.be/vIu-y8Ka9oY
Lâu rồi mới có dịp quay lại Tây Nguyên. Cuối năm không khí se se lạnh, đi dạo giữa vườn cà phê chín đỏ, mê quá chừng mê. Bà trái cà phê mà bả nhiều thịt chắc tui ăn hết cả vườn quá, nhưng tiếc rằng bả chỉ có vỏ và cái hột cà phê chà bá ở trong nên thôi tha cho bả lần này?.
Chuyến đi này Khoai may mắn gặp được gia đình chú Son, cô chú chỉ Khoai nhiều điều về cà phê và còn nấu cho Khoai bữa ăn ngon quá xá. Quan trọng là qua đó, Khoai hiểu thêm về canh tác cà phê bền vững ở Tây Nguyên là như thế nào. Bật mí ở cuối video, Khoai còn được gặp nhiều người bạn của mình ở Vườn Trải Nghiệm Cà Phê NESCAFÉ WASI, còn gặp ai thì mọi người xem video sẽ biết ai liền nha.
Ở vườn cà phê này, không chỉ có du lịch ngắm cảnh thôi đâu, Khoai còn được trải nghiệm đầy đủ về hành trình của cây cà phê nữa. Từ lịch sử, cách trồng, thu hoạch đến rang xay… Và thích nhất là view của lầu 2, nhìn xa ra là vườn cà phê xanh um, gió lồng lộng. Hiện tại thì trung tâm trải nghiệm vẫn đang hoàn thiện dần nên chưa mở cửa rộng rãi cho du khách, nhưng cuối năm thì sẽ mở cửa chính thức đó. Cuối năm bạn nào có đi Đắk Lắk thì có thể ghé qua đây thử nha..
Chúc mọi người xem clip vui và cuối tuần ấm thiệt ấm!
Tái bút: Cám ơn Chan La Cà đã cho Khoai xài ké mấy đoạn flycam nha!
______________
Mình là Khoai. Thích du lịch và ăn uống.
Đây là kênh youtube của mình, đi đến những miền đất mới, trải nghiệm văn hóa, ẩm thực và chia sẻ lại những kinh nghiệm với tất cả mọi người.
Nhớ đăng ký kênh để xem thêm nhiều vlog về du lịch và ăn uống mỗi tuần của mình nha.
© Copyright by Khoai Lang Thang (Do Not Reup)
